Trong hoàn cảnh này nếu như Lâm Thiệu Huy vẫn còn muốn hợp tác với ông ta thì đúng là não có vấn đề?
Trong tức khắc ông ta không thể nén được cơn phẫn nộ!
Ông ta đá một cú khiến Vương Chí Quân lăn ra đất, lấy hơi quát nạt:
“Đồ chó má, ông dám chơi tôi à? Rõ ràng biết anh ta chính là thần y Lâm còn không nói cho tôi biết, cố ý muốn tôi đắc tội với anh ta phải không?’
“Tôi...tôi cũng không biết, ông phải tin tôi! Tôi không phải là cố ý!”
Vương Chí Quân vừa khóc lóc vừa lắc đầu, ông ta cũng không hề biết Lâm Thiệu Huy là thần y Lâm.
“Cút!”
Ngô Chí Trung phẫn nộ đạp Vương Chí Quân sau đó lấy lại nụ cười tới trước mặt Lâm Thiệu Huy:
“Thần y Lâm, xin lỗi, tôi không biết thân phận của anh cho nên tôi mới mạo phạm đến anh, mong anh rộng lòng bỏ qua!”
“Tôi tự phạt một cốc, mong thần y Lâm đừng giận!”
Nói xong Ngô Chí Trung uống cạn một ly rượu vang sau đó nheo mắt cười đợi Lâm Thiệu Huy mở lời.
Có điều!
Dù ông ta có làm vậy thì Lâm Thiệu Huy cũng chẳng có chút cảm kích.
Anh trực tiếp dìu Từ Hữu Dung dậy, nói:
“Chúng ta đi thôi!”
Anh không thèm nhìn Ngô Chí Trung.
Khuôn mặt Ngô Chí Trung tỏ ra có chút tức giận, trên đất Hà Nội này chưa ai dám để cho Ngô Chí Trung mất thể diện.
Thần y Lâm lợi hại lắm sao?
Không biết cậu ông ta là Hạ Lan Tuyên sao?
Đồ chó má! Cho thể diện mà không muốn à!
Ngô Chí Trung đến trước mặt chặn lại Lâm Thiếu Huy, giọng nói có chút u ám:
“Thần y Lâm là không muốn cho tôi thể diện sao?”
Kha kha!
Lâm Thiệu Huy cười cười, hỏi lại ông ta:
“Ông là cái thứ gì chứ, đáng để tôi giữ thể diện cho sao?”
Nói khó nghe một chút, Ngô Chí Trung chỉ là loại sâu bọ thôi, có tư cách gì để anh phải giữ thể diện cho chứ?
Lâm Thiếu Huy đã nén cơn phẫn nộ lại không giết quách Ngô Chí Trung đi đã là giữ thể diện cho Trương Hà Quân lắm rồi.
Trương Hà Quân cũng biết rõ điều này nên rất tức giận nói với Ngô Chí Trung:
“Ngô Chí Trung, ông muốn lắm cái gì, còn không mau tránh ra!”
Nhưng Ngô Chí Trung không hề tránh ra!
Bởi vì lời của Lâm Thiếu Huy đã đắc tội rất lớn với ông ta.
Anh dám nói ông ta là cái thá gì!
Trước nay chưa từng ai dám nói những lời như vậy với Ngô Chí Trung, dù cho là thần y Lâm cũng không được phép!
“Chú Quân, chú cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi cũng đã nhận sai rồi, nhưng thần y Lâm vẫn nhất định không tha thứ cho tôi, thậm chí còn làm mất thể diện của tôi trước mặt bao nhiêu người, chú nói tôi phải làm như thế nào?”
Mặt Ngô Chí Trung hung ác, ánh mắt uy hiếp nhìn Lâm Thiếu Huy.
Ông ta để ra vẻ mặt hận không thể băm vằm anh thành nghìn mảnh.
Nhưng Lâm Thiếu Huy vẫn giữ khuôn mặt như cũ, cười cười nói:
“Ông nhận lỗi là tôi phải tha thứ cho ông, ông coi trọng bản thân quá mức rồi thì phải?”
Cái gì!
Nộ khí trong mắt Ngô Chí Trung càng lớn, khuôn mặt như một con rắn độc, ông ta cười nói:
“Được được được, nếu anh đã không giữ thể diện cho tôi thì hôm nay đừng hòng đi khỏi đây!”
Rầm!
Một đám vệ sĩ của Ngô Chí Trung trong giây lát đã chặn kín trước cửa, bao vây Lâm Thiếu Huy và những người khác.
“Ngô Chí Trung, ông điên rồi sao?”
Trương Hà Quân vô cùng tức giận, ông ta đã có ý tốt giới thiệu thần y Lâm cho Ngô Chí Trung, ông ta đắc tội với Lâm Thiệu Huy thì thôi đi lại còn muốn ngăn Lâm Thiệu Huy rời đi?
Người trước mắt, ông ta muốn chặn là chặn được sao?
Đến Hạ Lan Tuyên cũng chẳng có bản lĩnh này đâu!
“Ngô Chí Trung, mau tránh ra nhanh! Thần y Lâm không phải người ông có thể đắc tội đâu!’
Nhưng Ngô Chí Trung lại khịt mũi khinh bỉ, xem thường nói:
“Thế à? Vậy thì tôi phải thử xem thế nào, xem rốt cuộc trên cái đất Hà Nội này ai có bản lĩnh đến nỗi Ngô Chí Trung tôi không thể động vào.”
Vì có Hạ Lan Tuyên để dựa dẫm nên những năm nay Ngô Chí Trung càng ngày càng lộng hành, trong mắt không coi ai ra gì.
Trong mắt ông ta thần y Lâm chỉ là một tay bác sĩ trói gà không chặt, nếu đã không hợp tác cùng được thì ông ta sẽ bức anh đến cùng!
Sau đó!
Ngô Chí Trung nham hiểm nhìn Lâm Thiếu Huy:
“Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, hoặc là ngoan ngoãn hợp tác với tôi hoặc là tôi sẽ đánh anh đến tàn phế sau đó sẽ chơi đùa với vợ và dì lớn nhà anh!”
Ông ta cho Lâm Thiếu Huy cơ hội cuối cùng là muốn xem Lâm Thiếu Huy có hiểu mà trân trọng nó hay không.
Nhưng Lâm Thiếu Huy lại dơ ra ba ngón tay:
“Ba lần!”
Hả?
Ngô Chí Trung nhíu mày, không hiểu lời này là có ý gì.
“Từ lúc vào đây đến giờ ông đã nhục mạ vợ tôi ba lần!”
“Nếu như không phải vì Trương Hà Quân ông đã chầu trời lâu rồi!”
“Nhưng rất tiếc, cho đến lúc nãy, tôi phải nói với ông rằng ông đã bỏ lỡ cơ hội sống sót cuối cùng!”