Sắc mặt Bạch Tuấn Sơn bỗng chốc trở nên khó coi.
Nếu như cơ thể của Bạch Tố Y không phải là nguyên nhân, vậy thì không có gì đáng nói, nhưng nếu là có người cố tình muốn hại Bạch Tố Y, thì bọn họ tuyệt đối không thể xong như vậy!
Suýt chút nữa thì đã giết chết hai mạng rồi!
Ông nhất định phải biết được, rốt cuộc kẻ nào ác độc như vậy, dám đối xử với con gái của ông như vậy!
“Ba, con nghi ngờ Bạch Tố Y đã bị hạ độc!”
Lâm Thiệu Huy cảm nhận được sự tức giận của Bạch Tuấn Sơn, giống như anh bây giờ nhất định cũng phải điều tra rõ ràng xem chuyện này là vì cái gì.
Hạ độc?
Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân hai mặt cùng nhìn nhau, nhất thời cảm thấy rất hoang đường.
Đây là thời đại nào rồi, mà còn hạ độc?
Lâm Thiệu Huy cũng biết rằng họ không tin, liền kiên nhẫn giải thích:
“Ba, mẹ, hai người có nhớ trước đó trong nhà hàng, một người phục vụ nhỏ người đã cho chúng ta một món ăn mà chúng ta không gọi không?”
Lâm Thiệu Huy rất nhìn xa trông rộng, vẻn vẹn từ một chút dấu vết để lại bên trên mà phát hiện ra manh mối trong đó.
Sắc mặt Bạch Tuấn Sơn đột nhiên u ám, tức giận nói:
“Ba đã nói rồi, lúc Bạch Tố Y ra cửa đợi còn rất khỏe, không bao lâu sau khi ăn cơm xong, người đã không được khỏe, hóa ra là cậu ta ngấm ngầm giở trò!”
“Đi, bây giờ chúng ta đi tìm cậu ta, ba muốn hỏi cậu ta tại sao lại muốn hại con gái của ba!”
Thẩm Ngọc Trân tức giận đến mức rơi lệ, làm ra vẻ cũng muốn đi.
Nhưng!
Lâm Thiệu Huy kéo bà lại, an ủi:
“Mẹ, con sẽ giải quyết mọi chuyện. Mẹ cứ ở lại đây cùng với ba chăm sóc tốt Bạch Tố Y!”
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi với vẻ mặt u ám.
Hỏi bọn họ vì cái gì mà lại hại Bạch Tố Y?
Không, đối với Lâm Thiệu Huy mà nói, câu trả lời không còn quan trọng nữa!
Điều quan trọng là, tất cả bọn chúng đều nên phải trả một cái giá đau đớn thê thảm cho điều này!
Bọn chúng, đáng chết!
Mà lúc này!
Diệp Ngọc Khanh tiến lên trước một bước, nói với Lâm Thiệu Huy:
“Anh Thiệu Huy, nếu cô Bạch Tố Y thật sự là bị trúng độc như lời anh nghĩ, tốt nhất là nên báo cảnh sát ngay lập tức!”
Báo cảnh sát?
Lâm Thiệu Huy cười, suy nghĩ nhìn cô:
“Cô nghĩ sau khi báo cảnh sát, cảnh sát sẽ xử lý bọn họ như thế nào?”
Hả?
Diệp Ngọc Khanh cảm thấy câu hỏi này thật ngu ngốc, vẫn trả lời:
“Tất nhiên là sẽ bắt giữ bọn họ, và sau đó căn cứ vào tội mà họ đã phạm phải, pháp luật sẽ tiến hành xét xử đối với bọn họ!”
Sau đó, nụ cười của Lâm Thiệu Huy càng lớn hơn:
“Thế nhưng, tôi không muốn bọn họ bị pháp luật xét xử! Tôi chỉ muốn họ bị tôi xét xử thôi!”
Bùm!
Nghe xong những lời này, cơ thể yêu kiều của Diệp Ngọc Khanh đột nhiên run lên, trên mặt hiện lên đầy vẻ kinh hãi.
Trong nháy mắt, cô ấy lập tức hiểu ra, người đàn ông này muốn làm cái gì!
Hóa ra không phải là Lâm Thiệu Huy ngu ngốc, mà là tên ngu ngốc nào dám hạ độc vợ của anh!
Còn dám chọc giận loại quái vật này, quả là muốn đâm đầu vào chỗ chết!
“Bác sĩ Ngọc Khanh, cô là người tốt, chăm sóc vợ tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu!”
“Nhưng bây giờ, tôi phải giải quyết một số việc, một số người!”
Nói xong, bóng dáng Lâm Thiệu Huy nhanh chóng biến mất trên hành lang.
Phịch!
Lúc này, Diệp Thanh Thanh bất lực ngã xuống đất, trên trán lấm tấm mồ hôi!
Đáng sợ!
Thật đáng sợ!
Cô ấy chưa bao giờ thấy một người đàn ông đáng sợ như vậy!
Vừa rồi đứng cùng một chỗ với anh, cô ấy chỉ thấy lạnh cả người, giống như rơi vào một hầm băng, trên người anh có một luồng khí khiến cho người ta cực kì bất an.
Tựa như một tên ác quỷ!
Thoáng chốc, cô ấy gượng cười, trong lòng bắt đầu thấy đồng cảm với kẻ hạ độc.
Không cần nghĩ cũng biết, chỉ sợ rằng kết cục của bọn họ sẽ không mấy tốt đẹp.
Không biết lý do tại sao!
Lúc này, Diệp Ngọc Khanh, lại có chút ghen tị với Bạch Tố Y.
Trước đây cô ấy còn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy là một loại đàn ông cặn bã, nhưng sau đó mới biết chính mình đã nhìn nhầm, người đàn ông trước mắt này vốn không như những gì cô ấy có thể tưởng tượng.
Năm nay cô ấy hai mươi lăm tuổi, cô ấy vẫn còn độc thân vì sự kén chọn của cô ấy.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, trái tim như vũng nước đọng của cô lại đang gợn sóng vì một người đàn ông lần đầu gặp mặt.
Sau đó, cô ấy đố kị, ngưỡng mộ nhìn về phía Bạch Tố Y đang được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, gượng cười nói:
“Người phụ nữ của nhà vua, phải không?”