Mọi người không ngờ thần y Trương Thiên Nhất uy chấn Nam Lộc mấy chục năm nay vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều phấn khởi.
“Nhìn thấy không? Trương Thiên Nhất mới là thần y, anh nhìn thấy một thân vải thô áo gai của ông ấy không, đúng là cho người ta một loại cảm giác khí tức người cao siêu!”
“Đúng vậy! Trương Thiên Nhất đã nhiều năm không xuất hiện! Mà đồ đệ của ông ấy khiêu chiến với thần y Lâm, hiển nhiên là thần y Trương cũng xuất hiện, cũng là vì thần y Lâm mà đến!”
“Xong! Tên Thiệu Huy này vừa rồi chẩn đoán cho người bệnh cuối cùng như vậy, hiện tại lại gặp phải thần y Trương, sợ là thảm rồi!”
"..."
Giây phút này người qua đường xung quanh phảng phất đã xác định được ý đồ đến đây của thần y Trương.
Từng ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn đầy vẻ mỉa mai và thương hại.
Ngay cả Ông Cao, bọn người Mike, trong nháy mắt mặt ai cũng đầy vẻ nghiêm trọng.
Bọn họ vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Thiệu Huy, đứng thành đội.
Quả nhiên!
Diệp Ngôn vừa mới chạy đến bên cạnh Trương Thiên Nhất, nói thẳng đầy vẻ hưng phấn:
“Thầy, con vừa rồi chẩn bệnh cho bệnh nhân cuối cùng! Nhưng có người lại nói anh ta bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ngay lập tức sẽ chết, thần tiên cũng không cứu được!”
“Mong thầy giúp con xem một chút!”
Cái gì!
Lời Diệp Ngôn làm cho ông lão áo gai hơi sững sờ.
Chẩn đoán được ung thư?
Trương Thiên Nhất còn là lần đầu nghe nói có thủ pháp Trung y như thế, đừng nói nhìn ra toàn bộ Nam Lộc, xem như ông tự mình ra tay làm kiểm tra, cũng rất khó để kết luận một bệnh nhân đang ung thư giai đoạn cuối.
Nghĩ tới đây.
Trương Thiên Nhất tò mò hỏi:
“Bệnh nhân kia ở đâu?”
Nghe thấy Trương Thiên Nhất muốn chẩn đoán chính xác, trong lúc nhất thời, bất kể là Diệp Ngôn hay những người xung quanh đều vô cùng vui vẻ.
Bọn họ rất muốn biết kết quả chẩn đoán của Trương Thiên Nhất đối với bệnh nhân này là như thế nào.
“Thần… Thần y Trương! Là tôi!” Sau khi bệnh nhân cuối cùng nghe thấy liền nhanh chóng chạy đến, cẩn thận nói ra:
“Thần y Trương, tôi năm nay mới ba mươi mốt, bình thường có thể ăn được mấy bát cơm, sáng chạy bộ có thể chạy hai mươi ki-lô-mét!”
“Chỉ là mấy ngày gần đây thỉnh thoảng bị chướng bụng, ăn không ngon, lúc này mới chạy đến đây chữa! Nhưng không ngờ…”
Nghe được người bệnh nói.
Ông lão áo gai Trương Thiên Nhất không khỏi nhẹ gật đầu.
Sau đó lại lên tiếng hỏi thăm một chút triệu chứng của người bệnh, đến lúc nghe xong, ông ta lúc này mới lắc đầu cười nói:
“Người kia chỉ nói bậy nói bạ thôi! Khí huyết anh tràn đầy, cũng không phải kiểu sẽ chết sớm!”
“Tôi phán đoán, với đồ đệ của tôi, cậu chỉ là dạ dày có sỏi, dựa vào đơn thuốc của Diệp Ngôn, chỉ cần uống thuốc một tháng là sẽ khỏi hẳn! Không cần lo lắng!”
Hô!
Nghe được kết quả chẩn bệnh này của Trương Thiên Nhất.
Bất kể là người bệnh hay những người qua đường xung quanh đều thở phào một hơi.
“Tôi đã nói rồi! Y thuật của ngài Diệp làm sao có thể không bằng cái tên họ Lâm này kia!”
Người bệnh cuối cùng ngày, giây phút này nghĩ đến bộ dạng vừa rồi bị Lâm Thiệu Huy dọa đến mức tè ra quần, lập tức lên cơn giận dữ.
Giây phút này, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, tức giận quát:
“Tên họ Lâm này, cậu thế thấy nào? Cậu chính là một tên lừa gạt, một tên lang băm! Ngay cả thần y Trương cũng nói, tôi không sao! Cậu thì tính là cái gì!”
Khóe miệng người bệnh này hiện ra vẻ mỉa mai nồng đậm.
Nhưng mà!
Nhưng sau khi nghe xong hai chữ “họ Lâm”.
Ông cụ áo gai Thần y Trương lại khẽ run rẩy, trên khuôn mặt tang thương ngay lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc vô cùng:
“Diệp Ngôn, các người nói họ Lâm, là… thần y Lâm của Nam Lộc sao?”