Dứt lời, móng vuốt sói của Huyết Lang xếp lại, bất chợt khiến cho Khổng Sanh đánh hụt. Khi ông kịp phản ứng thì đã muộn rồi.
Huyết Lang cười khúc khích. Năm móng vuốt sắc nhọn hung hăng đâm vào ngực của Khổng Sanh, hơn nữa Huyết Lang lại bay lên đá một cước đạp Khổng Sanh bay ra ngoài.
Thất bại rồi, cho dù là Khổng Sanh cũng đỡ được mấy chiêu nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục thất bại.
Giờ phút này, trong sân chỉ còn có Huyết Lang và Phương Y Thần là có thể đứng thẳng. Cả cục diện dường như đã lâm vào bế tắc.
Đương nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này thì Phó Minh Huy ngồi trong chiếc Rolls- Royce vỗ tay hoan hô: “Ha ha ha... cậu chủ, chúng ta thành công rồi. Mười vị thầy võ thuật dân tộc nổi tiếng Nam Lộc của An Nam đã thua hoàn toàn, bây giờ chỉ còn một mình Phương Y Thần là chờ chết thôi.”
Lời của Phó Minh Huy dừng lại trong tai của người thanh niên khiến cho anh ta cũng vô cùng phấn khích, liên tục phun ra những lời kiêu ngạo: “Ha ha, ngày mà tôi chờ đợi cuối cùng cũng đến rồi. Phương Y Thần vừa chết thì nhà họ Phương sẽ là của tôi. Nhà họ Phương sẽ là của tôi, ha ha ha.”
Gã thanh niên vừa cười ha hả vừa hung hăng chà đạp thân thể của cô gái dưới thân. Trong tích tắc khiến cho cô gái kia phát ra tiếng kêu thê thảm chói tai, liên tục truyền đến bên trong điện thoại.
Trong một bụi cỏ, giờ này hai tên chó săn kia chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Xong rồi. Hết thật rồi.
Hai vệ sĩ bị thương nặng, mười vị thầy võ thuật dân tộc nổi danh của An Nam lại thua toàn bộ.
Ánh mắt của bọn họ đầy thương hại nhìn về phía Phương Y Thần giống như nhìn vị nữ thần quốc dân bị hương tiêu ngọc vẫn chết vậy, thật đáng buồn.
Sáng loáng. .
Nhất là giây phút này đây, ánh mắt của hai người hoảng sợ chỉ nhìn thấy móng vuốt sói của Huyết Lang vung lên nhắm thẳng tới hướng của Phương Y Thần. Sau đó lại cười lạnh lùng với Khổng Sanh: “Bây giờ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng. Mau nói ra tên của người kia, nếu không tôi sẽ chém bay đầu của Phương Y Thần.”
Uy hiếp ư?
Sau khi nghe nói vậy, sắc mặt của Khổng Sanh cực kỳ khó coi, giống như tro tàn xám ngoét vậy.
Mồ hôi trên trán của ông ta túa ra tua tủa, chảy xuống không ngừng.
“Nói! Vẫn không nói hả?”
Bây giờ Khổng Sanh thật sự lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Mặc dù ông biết Lâm Thiệu Huy đã đạt tới trình độ tông sư, có thể dùng chiếc lá đả thương người khác nhưng ông không thể khẳng định Lâm Thiệu Huy có chiến thắng được tông sư đỉnh cấp Huyết Lang hay không.
Một khi bản thân nói ra tên của Lâm Thiệu Huy khiến Lâm Thiệu Huy bị hại thì thật sự ông có chết trăm lần cũng không chuộc hết tội. Mà nếu không nói thì Phương Y Thần... chắc chắn phải chết rồi.
“Thầy Sanh, đừng nói.”
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Phương Y Thần nở một nụ cười, không hề mảy may sợ hãi mà ngược lại còn thản nhiên nói: “Yên tâm đi, tôi chết rồi thì sẽ có người thay tôi báo thù.”
Phương Y Thần cũng không hề biết vị chỉ điểm tông sư kia là người phương nào, cô ta chỉ biết là cô ta không muốn lại liên lụy đến bất cứ ai nữa. Nhất là cô ta càng biết rõ sau khi cô ta chết sẽ có một người đàn ông vì mình mà báo thù. Vậy cũng đủ rồi.
Ầm.
Có điều, sau khi nghe Phương Y Thần nói những lời này thì sắc mặt của Huyết Lang hoàn toàn thay đổi, trong đôi mắt của anh ta hiện lên một tia hung ác tàn nhẫn: “Được, hay lắm, vậy mà lại chẳng biết sống chết là gì. Nếu đã như vậy thì tôi sẽ giết cô, xem ai dám báo thù cho cô đây.”
Lòng dạ của Huyết Lang độc ác tột cùng. Trong mắt anh ta, bất luận kẻ nào làm trái ý mình thì chỉ có một con đường chết.
Vừa dứt lời thì trong nháy mắt Huyết Lang đã vung tay lên. Vù! Móng vuốt sói vung ra, lao tới vị trí cổ của Phương Y Thần mà rồi tuyệt tình cắt đứt.
“Cô chủ.”
“Cô chủ Chương.”
“...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, bất luận là Khổng Sanh hay Hổ Huyết, Hắc Sinh đều thốt ra âm thanh buồn bã. Bọn họ căn bản bất lực không thể ngăn cản giúp Phương Y Thần, chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái xinh đẹp như tiên nữ lại có trái tim hiền hậu như Bồ Tát ngã xuống trước mặt họ.
Vù vù.
Luồng khí nồng nặc mùi chết chóc kia đã bao phủ toàn thân của Phương Y Thần. Có điều, trong lòng của cô ta lại cực kỳ bình tĩnh, bây giờ dường như trong đầu của cô ta đang nhớ lại lúc còn ở biển Ca-ri-bê của ba năm về trước. Toàn bộ đều là hình bóng của một người đàn ông.
“Anh Huy, em thích anh. Nếu kiếp này vô duyên thì mong kiếp sau sẽ gặp lại.” Trên khóe miệng của cô ta hiện ra một nụ cười ngọt ngào. Đối với cô ta mà nói, kiếp này có thể gặp được người đàn ông kia thì đã không uổng cuộc đời này rồi.
Tách. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Phương Y Thần, cô ta nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết buông xuống.
Ba mét, hai mét, nửa mét. Dường như trong nháy mắt, móng vuốt sói chết chóc kia đã phi đến trước mặt cô ta, chỉ cần một giây thôi cũng đủ để chém bay đầu cô ta.
Chính vào lúc này đây, một bàn tay to lớn bỗng nhiên hiện ra trong không trung chụp lấy móng vuốt sói kia vào trong lòng bàn tay.