Lâm Thiệu Huy ra mặt vì cô, kết quả là cô nhiều lần tha thứ cho người sỉ nhục Lâm Thiệu Huy, đây không phải là đang đánh vào mặt Lâm Thiệu Huy hay sao?
Nghe xọng những lời này, cả người Vương Phi Lan nhất thờ như bị đông cứng lại, đến cả Phương Y Thần cũng không muốn cầu xin cho cô ta, cô ta hoàn toàn xong rồi.
Vương Phi Lan hối hận.
Không nên kiêu ngạo, cũng không nên đắc ý quên mình như vậy.
Kết quả là gặp báo ứng, đến cả Tướng Huy cũng đều tự mở miệng muốn đóng băng cô ta, vậy thì cả đời này cô ta không có cơ hội xoay người rồi.
Sau đó, Lâm Thiệu Huy nhìn về phía Lý Tuyền:
“Tôi muốn mượn dùng phòng làm việc của ông một chút!”
Nói xong, anh nhìn về phía những thành viên của Log Nha:
“Mấy người các người đi theo tôi!”
Những thành viên Long nHa kia đi theo Lâm Thiệu Huy tiên svaof trong phòng, đồng thời khép cửa phòng lại.
“Bụp!”
“Bụp!”
Ngay sau đó, tất cả những người kia đều quỳ gối xuống đất, người đàn ông to lớn đẫm đầu nói"
“Quân đoàn Long Nha, Khương Giang Hoài, cầu xin Tướng Huy đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên trưởng của của Long Nha!”
Mà nữ tướng duy nhất cũng kích động hô:
“Quân đoàn Long Nha, Quách Hồng Luân, cầu xin cầu xin Tướng Huy đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên trưởng của của Long Nha!”
Tất cả các thành viên của quân đoàn Long Nha cũng cùng nhau rống to, trên mặt đều mang theo vẻ sùng kính.
Hử?
Lâm Thiệu Huy nhíu mày, nhìn bọn họ:
“Lý do?”
Quách Hồng Luân do dự một chút, nhưng vẫn nói thật”
“Tháng sau chính là cuộc thi giữa các quân đoàn hàng năm của An Nam, mà quân đoàn quân đoàn Kiêu Hùng đã đạt quan quân ba năm liên tiếp, năm nay cho dù thế nào thì chúng tôi cũng không thể để bọn họ tiếp tục đạt quán quân được nữa!”
Lâm Thiệu Huy vừa nghe xong liền rõ ràng.
Quân đoàn Long Nha và quân đoàn quân đoàn Kiêu Hùng vốn bất hòa với nhau, thậm chí còn từng xảy ả xung đột, cũng từng chết người vì điều này.
Năm đó, trong một lần bảo vệ quân giới, quân đoàn Long Nha lấy số lượng một ngàn người liều chết chống cự với mười nghìn người của đối phương.
Mà quân đoàn quân đoàn Kiêu Hùng thân là viện quân, rõ ràng là đã đóng quân ở cách đó mười dặm mà lại châm chạp hong chịu chi viện, trơ mắt nhìn người của quân đoàn Long Nha chết không còn bao nhiêu người mới xuất hiện đánh lui quân địch.
Tại sao lại làm như thế, chính là vì sẽ không có ai cướp công của bọn họ cả!
Kết quả, người của quân đoàn Long Nha thì chết gần hết, nhưng công lao lại thuộc về quân đoàn quân đoàn Kiêu Hùng, thậm chí quân đoàn Long Nha còn bị mang tiếng xấu là làm việc không tốt.
Cũng là từ đó về sau, hai quân đoàn kết tử thì với nhau!
Chỉ là, Lâm Thiệu Huy lại tỏ ra thờ ơ và nói:
“Các người đi đi, quân đoàn Long Hổ xưa nay không nhúng tay vào ân oán của các quân đoàn khác, tôi không hứng thú với mớ hỗn độn của các người, cũng không muốn xen vào giữa ân oán của các người.”
Quân đoàn Long Hổ là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong các quân đoàn.
Bọn họ không nghe lời bất kỳ thế lực nào, càng không tham gia vào tranh đấu nội bộ, bởi vì bọn họ chỉ phục tùng một người duy nhất...
Đó chính là Lâm Thiệu Huy!
Từ trước đến giờ quân đoàn Long Hổ đều không tham dự cuộc thi giữa các quân đoàn, nhưng mà chưa từng có một quân đoàn nào dám xem nhẹ bọn họ.
Cho dù là quân đoàn quân đoàn Kiêu Hùng liên tục đứng đầu cũng đều ra lệnh cho thành viên cho dù thế nào cũng không được phép trêu chọc quân đoàn Long Hổ.
Bởi vì bên trong quân đoàn này thực sự là Ngọa Hổ tàng Long, ẩn giấu rất nhiều sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà!
Mặc dù Lâm Thiệu Huy không sợ quân đoàn quân đoàn Kiêu Hùng, nhưng cũng không rảnh rỗi đến nỗi vô duyên vô cứ đi xây dựng cho mình một kẻ địch lớn như vậy!
Hơn nữa, trong tất cả các quân đoàn ở An Nam, anh ngoại trừ có một chút quan hệ với quân đoàn biên giới phía bắc Nghê Lâm thì các quân đoàn khác chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào.
Đối phương muốn dùng anh làm đao, quả thực là nói đùa!
Nghe xong những lời này, đám người Quách Hồng Luân nhất thời gấp gáp, kinh nhạc nói:
“Cùng là quân nhân, chẳng lẽ ngài không cảm thấy tác phong hành vi của quân đoàn quân đoàn Kiêu Hùng rất đáng xấu hổ sao?”
Vốn dĩ cô ta cho rằng, sự tồn tại giống như Tướng Huy sẽ ghét cái ác như thù mới đúng.
Giống như bọn họ căm ghét quân đoàn quân đoàn Kiêu Hùng hèn hạ vậy.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại nở một nụ cười khinh miệt, dùng loại ánh mắt như nhìn một tên ngốc nhìn Quách Hồng Luân đang quỳ:
“Cô đang nói chuyện cười sao? Bây giờ tôi là người đã có gia đình, cô cảm thấy tôi sẽ vứt bỏ cuộc sống an nhàn để đi chém chém giết giết với các người sao?”
Cơ thể mềm mại của Quách Hồng Luân khẽ run lên, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
“Nếu như ngài lo lắng về người nhà của ngài, vậy thì quân đoàn Long Nha chúng tôi cam đoan với ngài, chỉ cần ngài đồng ý đảm nhiệm vị trí tổng huấn luyện viên của chúng tôi, tất cả chiến tướng của quân đoàn Long Nha chúng tôi đề sẽ bảo vệ người nhà của ngài vô điều kiện!”
Bọn họ nhất định phải tranh thủ có được Tướng Huy!
Đây là chỉ thị duy nhất chỉ huy đưa cho bọn họ lần trước.
Bởi vì Tướng Huy chính là đại tướng trẻ tuổi ưu tú nhất của toàn bộ An Nam, chỉ cần anh đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên trưởng, quân đoàn Long Nha của bọn họ mới có cơ hội chiến thắng quân đoàn quân đoàn Kiêu Hùng.
Lâm Thiệu Huy chỉ lắc đầu và nói một cách thờ ơ:
“Các người có thể đi.”
Nhưng đúng lúc này, Khương Giang Hoài lại đứng dậy, vẻ mặt vui đùa nhìn Lâm Thiệu Huy”
“Lâm Thiệu Huy, anh nhất định sẽ đồng ý!”