Lâm Chiêm Bao sửng sốt, sau đó liền bật cười: "Cần gì phải đi khám thai, con của đứa con hoang thì cũng chỉ là con hoang thôi, hơn nữa dù sao cậu cũng phải chết, không cần phải để đứa trẻ này sinh ra chịu khổ đúng không?"
"Nếu tôi là cậu, tôi đã giết chết nó để giúp nó sau này không trở thành đứa trẻ mồ côi bố!"
Hả?
Vừa nghe vậy, sắc mặt Lâm Thiệu Huy và cả nhà Bạch Tố Y liền trầm xuống!
Rõ ràng họ đều đã bị lời nói của Lâm Chiêm Bao chọc tức!
Đó chính là cháu trai của ông ta, sao ông ta có thể nói ra những lời như vậy?
Chát!
Thẩm Ngọc Trân đi lên cho Lâm Chiêm Bao một cái tát, gầm lên giận dữ: "Ông là cái thá gì, dựa vào đâu mà dám chửi bới cháu tôi như thế?"
"Ông đã ra tay với chính đứa con ruột của mình, bây giờ ngay cả cháu mình cũng không buông tha, ông còn không bằng cả thú vật!"
Cái gì!
Lâm Chiêm Bao bỗng nổi giận đùng đùng, ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn Thẩm Ngọc Trân: "Bà, bà dám đánh tôi? Một kẻ dân đen như bà mà cũng dám đánh tôi sao?"
"Các người chết chắc rồi! Tôi nói cho các người biết, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các người sống sót rời khỏi Hà Nội đâu! Chờ tôi giết chết đứa con hoang này thì kẻ kế tiếp phải chết sẽ là các người!"
"Lâm Thiệu Huy, tôi sẽ lấy đứa con trong bụng vợ cậu ra, để gia đình các người được đoàn tụ với nhau dưới âm phủ!"
Ầm!
Trong chớp mắt, Lâm Thiệu Huy cảm thấy não của mình như muốn nổ tung!
Trong lòng anh hiện lên một ý muốn giết người cực kỳ điên cuồng, suýt chút nữa anh không kiềm chế được ý nghĩ đó ở trong lòng, ngay lập tức giết chết Lâm Chiêm Bao!
Bây giờ Lâm Thiệu Huy không chỉ là người chồng!
Mà anh còn là một người bố!
Nhưng Lâm Chiêm Bao lại nguyền rủa đứa con trai trước mặt của anh!
“Ông!”
Thẩm Ngọc Trân cũng rất tức giận, nếu không phải Bạch Tuấn Sơn kéo lại thì bà đã liều mạng với Lâm Chiêm Bao rồi.
Sắc mặt Lâm Thiệu Huy u ám, nhìn thẳng Lâm Chiêm Bao: "Tôi sẽ đi cùng ông!"
Gì chứ!
"Lâm Thiệu Huy, đừng đi!"
"Thiệu Huy, con đừng nghe ông ta nói linh tinh!"
Đám người Bạch Tố Y đều nôn nóng, tất nhiên bọn họ đều nhìn ra được lần này Lâm Chiêm Bao đến thăm cũng không có ý tốt gì.
Nếu Lâm Thiệu Huy đi cùng ông ta, ai biết được ông ta sẽ làm gì Lâm Thiệu Huy chứ?
"Không có việc gì đâu, con đi một chút rồi sẽ quay về thôi!"
Lâm Thiệu Huy cười an ủi, anh biết hôm nay mình không thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, nếu không đi cùng Lâm Chiêm Bao, ông ta sẽ gây khó dễ cho Bạch Tố Y và những người khác.
"Đi rồi quay trở về? Tôi có nên khen cậu quá tự tin không?"
Lâm Chiêm Bao cười khẩy, tên ngốc này vẫn chưa biết tình cảnh của mình sao?
Nhà họ Lâm bây giờ đã không còn được như xưa!
Trước hết, nhờ có Ngân hàng Toàn cầu mà vấn đề tài chính đã được giải quyết, hơn nữa Hứa Long Quán và Hạ Lan Tuyên đều đang ở trong nhà họ Lâm, muốn giết chết Lâm Thiệu Huy chỉ cần mất vài phút là xong.
Tên ngốc này tưởng rằng mình còn có thể quay về?
Thật là nực cười!
"Đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi!"
Vẻ mặt Lâm Thiệu Huy u ám nói.
Nhìn thấy thái độ của Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt Lâm Chiêm Bao liền khó chịu, hừ lạnh:
"Hy vọng lát nữa khi đến nhà họ Lâm, cậu vẫn có thể cười được như này!"
Sau đó!
Lâm Thiệu Huy đi theo Lâm Chiêm Bao đến nhà họ Lâm!
Sau khi đến nhà Lâm, Lâm Thiệu Huy lấy điện thoại di động rồi bấm một dãy số.
Thấy thế!
Lâm Chiêm Bao cười lạnh!
" Bây giờ mới gọi người tới giúp đỡ có phải đã quá muộn rồi không?”
"Cậu gọi cho ai cũng vô dụng thôi, bởi vì người mà hôm nay cậu gặp mặt chính là hai đại tướng quân đáng sợ nhất!"
"Lâm Thiệu Huy, đây chính là hậu quả khi đối nghịch với nhà họ Lâm chúng tôi, giờ cậu muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi, hahaha!"
Nhưng Lâm Thiệu Huy không thèm để ý đến ông ta, khi cuộc gọi được kết nối, anh chỉ nói ba từ: "Bắt đầu đi!"
Là bắt đầu và cũng là kết thúc!
Hôm nay cả nhà họ Lâm sẽ biết Lâm Thiệu Huy là ai!
Nhưng Lâm Chiêm Bao chỉ nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy đang chơi trò bí ẩn.
Vẻ mặt ông ta càng thêm khinh thường, tên nhóc này tưởng nói vài câu là có thể lừa được bọn họ sao?
Đúng là quá xem thường bọn họ rồi?