Mới đầu Lý Dịch Quân ngây ra, sau đó trên mặt cô ta lập tức hiện ra đầy vẻ khinh thường: “Đúng thật là oan gia ngõ hẹp, cái đồ nghèo kiết xác như hai người tới đây làm gì? Đây là nơi hai người có thể đến được sao?”
Tuy rằng biểu hiện của Lâm Thiệu Huy hôm qua rất đáng sợ, nhưng từ đầu cô ta vốn dĩ chẳng thèm để mắt tới. Cho dù Lâm Thiệu Huy có lợi hại như nào thì cũng chỉ là vị anh có chút thế lực ở thành phố Nam Giang mà thôi. Chỉ cần cô ta ra nước ngoài, Lâm Thiệu Huy cũng chẳng thể làm gì được cô nữa. Hơn nữa, chỉ cần cô ta có thể tiếp cận được nhân vật tai to mặt lớn là ông chủ cô ta nói đến, cho dù Lâm Thiệu Huy có lý lịch phi thường thế nào cũng sẽ phải quỳ trước mặt cô ta như một con chó thôi.
Sắc mặt Bạch Tố Y sa sầm lại, cô nói: “Lý Dịch Quân, tôi không muốn có thêm xích mích gì với cô, xin cô hãy nhường đường!”
Hôm nay cô chỉ muốn ký kết hợp tác với Mewithe nhanh một chút, không muốn gây thêm phiền toái. Nhưng đổi lại, sự khiêm nhường của cô chỉ khiến Lý Dịch Quân được đằng chân lân đằng đầu. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Lý Dịch Quân cười khinh bỉ và nói: “Không muốn á? Tôi thấy là không dám ấy chứ? Xích mích với tôi, cô cũng không tự nhìn lại bản thân mình xem có xứng không?”
“Tôi cũng lười không buồn phí lời với cô!” Bạch Tố Y tức đến run người, nhưng cuối cùng cô cũng nhịn được, thẳng thừng bước qua Lý Dịch Quân và tiến về phía trước.
“Muốn đi à, không dễ vậy đâu!” Lý Dịch Quân đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh cho mấy người nhân viên bảo vệ ở cổng: “Mấy người các anh đuổi bọn họ ra cho tôi! Tôi không muốn ở chung một chỗ với hai kẻ nghèo túng như bọn họ.”
Mấy người nhân viên bảo vệ đó nhìn nhau một cái, sau đó liền lần lượt bước lên. Tên đội trưởng dẫn đầu trực tiếp quở trách bọn họ một cách hằn học: “Hai đứa nghèo kiết xác này, mau cút ra ngoài! Còn dám làm phiền các vị khách quý của chúng tôi, đừng trách tôi không khách khí với hai người!”
Bọn họ chính là nhóm người cùng với Lý Dịch Quân ngồi máy bay trực thăng tư nhân đến. Có chủ nhân như vậy thì không nên đắc tội, không cẩn thận một chút thôi là có thể mất cả việc.
“Lý Dịch Quân, cô… cô!” Bạch Tố Y đã tức đến mức không nói nên lời, đối phương thật sự là quá ngông cuồng rồi. Hôm qua mất người đó đánh đập ba cô thì cũng thôi đi, vậy mà bây giờ lại còn muốn sỉ nhục bọn họ.
Rõ ràng cô đã nhường nhịn một lần rồi, không muốn gây xích mích với Lý Dịch Quân, nhưng đối phương dường như là không chà đạp cô tới chết thì sẽ không dừng lại.
Mà lúc này, Lý Dịch Quân điên cuồng cười lớn tiếng và nói: “Hai đứa nghèo kiết xác các người mau mau cút đi! Sau này nhớ cho kỹ, gặp Lý Dịch Quân tôi đây thì phải đi đường vòng, nếu không thì cũng sẽ nhục nhã như bây giờ đấy!”
Ngay sau đó, Lý Dịch Quân ngạo mạn xoay mình một cái, sải bước đi vào bên trong khách sạn. Nếu như không phải vội đi gặp nhân vật tai to mặt lớn kia, cô ta sẽ không thể nào bỏ qua cho Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y dễ dàng như vậy.
...
“Ông chủ, tôi đã mua bữa sáng về rồi!” Sau khi về tới phòng, thái độ của Lý Dịch Quân thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Cô ta nói với người đàn ông trung niên nước ngoài trước mặt mình với một vẻ nịnh bợ. Người đàn ông trung niên nước ngoài này vậy mà lại chính là Mewithe!
“Quân, cô thân là một người An Nam, một lúc nữa lễ ký kết hợp đồng sẽ do cô chủ trì. Cùng là người An Nam với nhau, cô chủ trì buổi lễ thì khách hàng có lẽ sẽ cảm thấy gần gũi hơn.” Mewithe không hề ngẩng đầu lên, vẫn đang cẩn thận kiểm tra lại hợp đồng.
Anh ta đang nghĩ xem làm thế nào để Bạch Tố Y được hưởng lợi nhiều nhất mà lại không khiến Bạch Tố Y cảm thấy bất thường, nếu không một khi thân phận của Lâm Thiệu Huy bị lộ ra, vậy thì sẽ thành lớn chuyện rồi.
Lý Dịch Quân nghe được câu nói này thì vẻ mặt đầy sự chán ghét và giải thích: “Ngài Mewithe, tôi nghĩ là ngài nhầm rồi! Tôi đâu phải là người An Nam đâu, chính là ba năm trước tôi đã đổi quốc tịch rồi, bây giờ tôi là người Mỹ.”
Bộ dạng đó giống như việc là một người An Nam đối với cô ta mà nói là một kiểu sỉ nhục vậy. Câu nói này đột nhiên khiến trong lòng Mewithe cảm thấy ghê tởm. Người mà đến cả huyết mạch của mình cũng không thừa nhận, quả thật là người khốn nạn. Nhưng mà đúng vào lúc này, điện thoại của Mewithe đột nhiên đổ chuông.
Sau đó anh ta giận dữ gào lên: “Cái gì? Khách quý của tôi bị người ta chặn lại rồi ư?”