Hối hận vì sao vừa rồi mình lại vô lễ với Lâm Thiệu Huy như thế, bỏ qua cơ hội quá tốt để nịnh nọt anh ấy, bây giờ có nói gì cũng vô ích.
"Ngài Mewithe, xin hãy giúp tôi cầu tình đi! Tôi biết mình đã sai rồi, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy Bạch Tố Y nữa, xin anh hãy làm cho thần y Lâm tha thứ cho tôi đi!"
Kim Thừa Ân phốc một tiếng, cấp tốc quỳ xuống, cả người lạnh run, dáng vẻ trông như bị dọa sợ sắp tiểu ra quần vậy.
Lần này anh ta đến An Nam, là theo lệnh cha vợ anh ta đến tìm thần y Lâm hợp tác.
Nếu cha vợ của anh ta biết chuyện anh ta đã đắc tội đến thần y Lâm thì anh ta sẽ xong luôn rồi!
Mewithe tức cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Thừa Ân:
“Kim Thừa Ân, nếu đổi lại là anh, anh có tha thứ cho anh ta không?”
Chuyện này!
Kim Thừa Ân không nói nên lời!
Câu trả lời đương nhiên là không!
Sau đó, đôi mắt lạnh Mewithe của liếc qua lại trong đám đông:
“Một đám ngu ngốc, người ta thân phận tôn quý, bọn họ cũng không xem thường các người, các người có tư cách gì để xem thường anh ấy.”
“Vốn lấy thân phận của vị kia, chỉ cần tùy tiện nhắc tới các người vài câu cũng thăng quan tiến chức rồi!”
“Nhưng bây giờ… tất cả đều đi ăn Sh*t đi thôi!”
Nói xong lời này!
Mewithe cười lớn rời đi, trong tiếng cười đó mang theo đầy vẻ khinh bỉ cùng trào phúng.
Chờ sau khi anh ta đi rồi, mọi người yếu ớt ngã xuống ghế, trong lòng có trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.
“Khốn nạn!”
Mà Kim Thừa Ân cũng nổi giận đập mạnh một quyền xuống bàn, vẻ mặt đầy hung tợn:
“Tôi sẽ không bỏ qua cho các người!”
Nói xong!
Anh ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm một cuộc gọi,răng nghiến lợi nói:
"Chú Minh, cháu có chuyện muốn nhờ chú giúp đỡ!"
Nhưng mà lúc này!
“Lâm Thiệu Huy, anh rốt cuộc còn giấu em bao nhiêu chuyện?”
Vừa bước ra khỏi khách sạn, Bạch Tố Y tức giận nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy:
“Anh thật sự là chủ của khách sạn này sao?”
Lâm Thiệu Huy vẻ mặt ngượng ngùng nói:
"Chỉ có vậy thôi, không còn nữa! Anh thân là đại tông sư, có một khách sạn hạng sang trị giá mấy chục triệu đô. Cũng là hợp tình hợp lý có đúng không?"
Mặt khác anh cũng không dám nói gì nữa. Nếu nói ra lời này, Bạch Tố Y không phát điên mới lạ!
“Cũng có lý, nhưng tại sao anh lại nói dối em?”
Bạch Tố Y mới không chấp nhận lời giải thích này.
Lâm Thiệu Huy dở khóc dở cười nói:
"Anh không phải là sợ nói cho em biết, em trong chốc lát cũng không thể tiếp nhận được sao!"
"Vậy em hiện tại có thể chấp nhận được sao?"
Bạch Tố Y tức giận nắm lấy lỗ tai Lâm Thiệu Huy:
"Được lắm Lâm Thiệu Huy, một đại tông sư và một ông chủ lớn! Kết quả là giả ngu và trở thành một tên rác rưởi, khiến em bị cười nhạo!”
"Về nhà! Quỳ lên bàn giặt!”
Lâm Thiệu Huy vẻ mặt cầu xin, vô cùng bất lực nói:
“Còn phải quỳ nữa sao?”
Nhưng sáng ngày hôm sau, Lâm Thiệu Huy lại đưa cả nhà Bạch Tố Y lên một đỉnh núi.
“Đây là vịnh Ngự Long?”
Khi đến nơi này, họ trợn tròn cả mắt.
Bên trái sát vịnh có thể nhìn thấy vùng biển bao la, bên phải hướng về đô thị có thể nhìn thấy hàng nghìn ngọn đèn!
Đây là bất động sản đứng đầu ở thành phố Nam Giang, Vịnh Ngự Long!
Nhìn hai con sư tử đá cao hơn năm thước trước cửa, một nhà bọn họ lập tức kinh hãi.
Trời ơi!
Chỉ là một cái cửa thôi mà lại khí phái đến thế!
Vịnh Ngự Long không hổ danh là đơn vị bất động sản đắt nhất ở thành phố Nam Giang!
"Thiệu Huy, con dẫn chúng ta tới đây làm gì? Chúng ta vẫn là đi nhanh lên thôi, đây không phải là nơi chúng ta có thể đến!"
Bạch Tuấn Sơn có chút tự ti nói, dọc theo đường đi không có chiếc xe nào có giá trị dưới một trăm ngàn đô, có thể tưởng tượng những đang sống trong đó đều là những hạng người gì.
Đời này của ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy nhiều xe sang như vậy!
Vì vậy, ở nơi này không tránh khỏi có chút cảm giác xa lạ.
Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy lại nhếch khóe môi lên cười nói:
"Con hả, con muốn mua một căn nhà!”