Từ Hữu Dung càng cảm thấy lo lắng hơn, vội vàng gọi một chiếc xe taxi đuổi theo bọn họ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Tới điểm hẹn thì phát hiện Lâm Thiệu Huy chờ đợi đã lâu.
Thấy Lâm Thiệu Huy đến nhanh như vậy, Vương Chí Quân lập tức nở nụ cười lạnh:
"Tới nhanh như vậy á, có phải là sợ đến vỡ mật rồi hay không? Ha ha ha!"
Anh ta thấy Lâm Thiệu Huy đến nhanh như vậy, còn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy sợ hãi cơ đấy.
Chẳng qua là chẳng biết tại sao!
Vương Diễm Lệ nhìn Lâm Thiệu Huy lúc này, bỗng cảm thấy có chút không đúng lắm.
Nhất là nụ cười trên mặt anh, cực kỳ đáng sợ!
Cả người tạo cho đối phương của anh cảm giác vô cùng khiếp sợ.
Chỉ bằng một cái liếc mắt, bà ta đã cảm thấy một chút không lành!
Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy cũng đang nhìn chằm chằm vào Vương Chí Quân ở trước mặt.
"Xem ra các người đã thực sự đem lời tôi nói như gió thoảng bên tai rồi, nhìn tôi giống loại người dễ bị bắt nạt lắm hả?"
"Không sai!"
Vương Chí Quân hừ lạnh một tiếng, cực kỳ phách lối nói:
"Cậu không những không dễ bắt nạt, mà còn chính là một kẻ bất tài vô dụng! Tôi muốn cậu đưa tiền cho tôi, cậu buộc phải cho!"
"Câu trả lời này đã khiến cậu hài lòng hay chưa?"
Lâm Thiệu Huy thở dài một hơi, lắc đầu một cái đầy bất lực:
"Tầm này không còn lời nào để nói nữa! Là các người ép tôi không có sự lựa chọn!"
Hả?
Vả mặt Vương Chí Quân ngày càng khó nhìn, anh ta không nhịn được nói:
"Cậu nói xong mấy lời nhảm nhí chưa? Nhanh chóng đưa tiền đây cho tôi, ông đây tối nay còn bận hẹn hò với người đẹp, không thời gian xử lý cái đồ vô dụng như cậu!"
"Tiền tất nhiên không thể đưa cho mấy người được, nhưng mà có thể mời mấy người ăn cái này nè."
Lâm Thiệu Huy vừa nói dứt câu, cả khuôn mặt nhanh chóng trở nên u ám lại vặn vẹo.
Không chịu đưa tiền ư?
Cho bọn họ ăn cái gì?
Đầu óc thằng bất tài vô dụng này có vấn đề hả?
Tưởng rằng mời bọn họ ăn một chút gì, là có thể giải quyết vấn đề hay sao?
Miệng của Vương Chí Quân đột nhiên tê cứng lại, anh ta lập tức đứng lên, giận dữ hét:
"Thằng chó này, mày tưởng là tao đang nói đùa với mày đấy à? Mày có tin là bây giờ tao lập tức đi đến nhà mày tán gẫu với vợ mày một số chuyện hay ho không?"
Mẹ nó!
Anh ta sẽ không tin!
Hôm nay đi một chuyến đến đây mà về tay không á?
Không lấy được tiền, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Nhìn thấy biểu hiện bất thường của Lâm Thiệu Huy, lại nhớ đến những lời Từ Hữu Dung đã nói ban nãy, trong lòng Vương Diễm Lệ giờ đây đang tràn ngập cảm giác cực kì không lành.
Thằng nhóc Lâm Thiệu Huy này, chẳng lẽ thật sự là chó chạy cùng đường không phải muốn giết người đó chứ?
Có thể vung tay một cái được mấy trăm ngàn đô, giờ tiêu một ít tiền để mua chuộc giết người, cũng không phải là không thể.
Mà ngay lúc này!
Lâm Thiệu Huy cũng thốt ra lời nói kinh người:
" Xin lỗi nhé, hôm nay tôi cũng không có ý định để cho các người rời đi như vậy! Chính xác mà nói, là không có ý định để cho các người còn sống mà rời đi!"
Cái gì!
Vẻ mặt của đám người Vương Chí Quân lập tức biến đổi, người này đang nghiêm túc sao?
Tiếp theo đó!
Vương Chí Quân cảm thấy không tin là thật còn giận dữ hét lên:
"Mày cũng có thể thử một chút đó, Lâm Thiệu Huy, mày cũng đừng trách tao không nhắc nhở mày trước, chúng tao đã sớm đem những bức ảnh đó để vào một hòm thư tự động rồi, nếu là không có chúng tao điều khiển, hòm thư tự động đó lập tức sẽ gửi những bức hình đó cho vợ mày xem!"
Vương Chí Quân vốn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy còn biết sợ!
Nhưng làm anh ta thất vọng rồi!
Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy lộ ra nụ cười gằn, nói:
"Hòm thư mà mày sử dụng có phải tên là "Vương Chí Quân đẹp trai nhất" đúng không? Mày làm sao mà ảo tưởng như vậy hả? Còn có thể lấy cái tên đó ra sử dụng nữa chứ?"
Bùm!
Vương Chí Quân cảm thấy bản thân muốn nổ tung đến nơi rồi!
Nhìn Lâm Thiệu Huy bây giờ như nhìn thấy ác quỷ địa ngục.
Tên này làm sao có thể biết được tên hòm thư mà anh ta sử dụng?
Cái này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mà lúc này, Vương Diễm Lệ cũng đã phát hiện ra được chỗ sai, nắm lấy tay Vương Chí Quân: "Chí Quân, lời nó nói có phải thật hay không?"
Vương Chí Quân đã nói không ra lời, cả người anh ta vì chịu kích thích nên run rẩy dữ dội.
Mà Lâm Thiệu Huy giống như con mèo đã bắt được chuột, giờ đang nhìn nó vùng vẫy trong tuyệt vọng, dùng ánh mắt hài hước nhìn chằm chằm vào Vương Thiệu Huy:
"Tao đã hack được hộp thư của mày, hơn nữa cũng đã đem những hình kia xóa sạch rồi!"
"Nói cách khác, Vương Chí Quân, mày tiêu đời rồi!"
Bùm!
Vương Chí Quân và hai người kia lập tức cảm thấy chân mình mềm nhũn!
Đồng thời lúc này bọn họ cũng ý thức được một điều, Lâm Thiệu Huy thực sự đến xử lý bọn họ rồi!