Trên đường rời khỏi nhà họ Tống, Bạch Tố Y quan tâm nắm lấy tay Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy cười nhẹ, nói:
“Em yên tâm đi, anh không sao!”
“Anh đừng buồn, anh còn có bọn em, em và ba mẹ đều là người nhà của anh, bọn em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Lâm Thiệu Huy vỗ vỗ tay Bạch Tố Y, cười nói:
“Bây giờ em biết anh là ai rồi chứ?”
Bạch Tố Y dịu dàng nở nụ cười, nói:
“Tuy rằng em đã hoài nghi từ lâu, nhưng thời điểm em biết được sự thật em vẫn vô cùng hoảng sợ.”
“Lâm Thiệu Huy, bây giờ em càng ngày càng sợ hãi mất đi anh, em cảm giác chính mình đã không xứng với anh, làm sao đây?”
“Đồ ngốc!”
Lâm Thiệu Huy xoa đầu Bạch Tố Y, an ủi:
“Cho dù anh có trở thành ai nữa, em vẫn là người phụ nữ mà Lâm Thiệu Huy anh yêu nhất.”
Nghe câu nói này của Lâm Thiệu Huy, Bạch Tố Y cảm thấy vô cùng cảm động, cô rúc đầu vào trong lòng Lâm Thiệu Huy, khuôn mặt tràn ngập sự hạnh phúc.
Nhưng khi hai người đến Dược phẩm Liên Hoa, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y lại gặp được người quen.
“Ba mẹ, sao ba mẹ lại tới đây?”
Người tới chính là Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn
Vợ chồng Thẩm Ngọc Trân nhìn thấy hai người Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y lại không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn có chút xấu hổ.
Ồ, xem ra Bạch Tố Y phất lên rồi, bộ quần áo phẳng phiu trên người khiến cô trông chẳng khác nào bà chủ lớn vậy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói mang đậm sự trêu chọc vang lên, ngay sau đó có ba người xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Bác!”
Vừa nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt Bạch Tố y lập tức trở nên khó coi, nhưng cô vẫn khách sáo chào một tiếng.
“Ha ha, trong mắt mày còn có người bác như tao sao? Đã lâu như vậy rồi mà mày chưa tới thăm tao được một lần, lại còn để tao phải tự mình đến thăm mày, chẳng lẽ giàu có rồi nên mày khinh thường tao hả?”
Anh họ của Bạch Tuấn Sơn – Vương Hữu Tài, cười lạnh nói, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn vô cùng.
“Bác hiểu nhầm rồi ạ, thời gian gần đây cháu thật sự rất bận.”
Bạch Tố Y biết cả nhà này rất khó đối phó nên cũng chẳng thèm chấp nhặt với bọn họ.
Vương Hữu Tài hừ lạnh một cái, nói một cách đầy khó chịu:
“Làm người phải nhớ uống nước nhớ nguồn, nếu như không phải năm đó nhà tao ba thí cho nhà mày hai cái bánh bao, mày và ba mẹ mày đã sớm chết đói rồi.”
Cả nhà Bạch Tố Y không khỏi nhíu mày lại, nhà họ Bạch vốn cũng chẳng yêu quý gì Bạch Tuấn Sơn, sau khi Bạch Tố Y ra đời, bọn họ bởi vì trọng nam khinh nữ thậm chí còn đuổi cả nhà Bạch Tố Y ra khỏi cửa, để mặc bọn họ.
Bị dồn vào bước đường cùng, Bạch Tuấn Sơn chỉ có thể tìm đến nhà Vương Hữu Tài để vay tiền, nhưng Vương Hữu Tài lại không cho vay, mà chỉ ném cho bọn họ một túi bánh bao hỏng.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, Vương Hữu Tài cũng đã giúp đỡ bọn họ, bọn họ vẫn biết ơn ông ta.
Khuôn mặt Bạch Tố Y tràn ngập sự xấu hổ, cô không biết nên trả lời thế nào cho phải, chỉ có thể cười làm lành nói:
“Cháu tất nhiên không có quên.”
“Có cho mày cũng không dám quên!” Vương Hữu Tài cực kỳ đắc ý hừ một tiếng.
Lúc này con trai của Vương Hữu Tài là Vương Chí Quân tiến lên một bước, nhìn Lâm Thiệu Huy một cách đầy khinh miệt:
“Đây là thằng chồng vô dùng của mày à? Dáng vẻ nghèo rớt mùng tơi này, sao mày lại thích nó chứ?”
Lâm Thiệu Huy ngơ người ra, nhìn bề ngoài tên béo chết dẫm trước mặt còn yếu hơn cả anh đấy, biết không hả?
Rõ ràng đã 40 tuổi nhưng lại mặc bộ quần áo phong cách hip hop trông vừa già lại vừa quê mùa, chiếc dây chuyền xích vàng trên cổ liếc mắt nhìn một phát biết ngay là hàng giả.
Loại người như vậy lại dám ra oai với anh?
Sau đó Vương Chí Quân còn không biết xấu hổ nói:
“Ê thằng kia, mày chẳng có mắt nhìn gì cả, mau tới giúp tao xách hành lý đi.”
Lâm Thiệu Huy nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không, mới lần đầu tiên gặp mặt mà tên Vương Chí Quân lại dám sai bảo anh?
Đây là họ hàng người thân hay sao?
Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân càng thêm xấu hổ, căng thẳng nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, sợ Lâm Thiệu Huy nổi giận.
Cũng may Lâm Thiệu Huy không thèm chấp nhặt với bọn họ, anh bước lên xách hàng lý, rồi đặt vào trong cốp xe.
“Đói bụng chết đi được! Mau đưa bọn tao đi ăn gì đi!”