“Đúng rồi, tao muốn ăn ở khách sạn 5 sao, không phải khách sạn 5 sao tao không ăn!”
Bạch Tố Y dở khóc dở cười, vốn cô và Lâm Thiệu Huy còn có việc cần phải giải quyết nhưng xem ra bây giờ không thể làm được rồi.
“Wow, Rolls-Royce a, Bạch Tố Y, mày giàu thật rồi!”
Vương Chí Quân lập tức kích động chạy đến trước xe ô tô của Lâm Thiệu Huy.
“Rolls-Royce là cái gì? Đắt tiền lắm à?”
Vương Hữu Tài lập tức cất tiếng hỏi đầy tham lam.
Vương Chí Quân gật gật đầu:
“Ba, chiếc này xe này chắc cũng phải cả triệu đô la.”
Cả triệu đô la?
Con mắt Vương Hữu Tài như muốn rơi ra khỏi tròng mắt, chiếc xe này sao có thể quý như vậy. Cả nhà bọn họ nhịn ăn nhịn uống cho tới hiện tại cũng chỉ tích kiệm được 1,5 triệu đô.
Nhưng chỉ một chiếc xe Bạch Tố Y ngồi cũng cả triệu đô la?
Ánh mắt Vương Hữu Tài càng thêm tham lam, dưới ánh nhìn tham lam ấy còn cất giấu cả sự ghen ghét đố kỵ.
“Để tao lái, tao còn chưa lái Rolls-Royce bao giờ cả.”
Vương Chí Quân không để ai kịp nói, cướp lấy chìa khóa xe của Lâm Thiệu Huy.
“Không phải cháu không có bằng lái xe hay sao hả Chí Quân?”
Thẩm Ngọc Trân căng thẳng hỏi, bà lo lắng như vậy là bởi vì Vương Chí Quân thi mười lăm lần rồi mà chưa lần nào thi qua bằng lái, lần nào thi là lần đó trượt, ở quê ông ta cũng coi như kẻ nổi tiếng.
“Không có bằng lái xe thì sao chứ, không được lái chắc?”
Vương Chí Quân lại chẳng biết xấu hổ, dáng vẻ giống như mình mới là chủ nhân của chiếc xe sau đó khởi động xe.
“Chồng, anh đừng nổi giận nhé!”
Bạch Tố Ý nói một cách vô cùng cẩn thận.
Lâm Thiệu Huy lắc lắc đầu, ý rằng anh sẽ không chấp nhặt với đám người ngu ngốc này.
Kết quả là Vương Chí Quân vừa lên xe liền phóng như bay, suýt chút nữa còn đâm vào người ven đường. Sau khi tới khách sạn, chiếc xe còn bị xước một vết lớn khiến Bạch Tố Y nhìn mà xót, vết xước này nếu sửa cũng phải mất mấy chục ngàn đô.
“Bạch Tố Y, chiếc xe này không tệ, để tao đi mấy ngày đi!”
Vương Chí Quân mặt dày nói, nếu ông ta lái chiếc xe này đến mấy quán bar ở thủ đô tán gái nhất định rất tuyệt.
Nhưng Bạch Tố Y lại tỏ vẻ khó xử, nói:
“Anh, chiếc xe này không phải là của em mà là của Lâm Thiệu Huy.”
Lâm Thiệu Huy?
Vương Chí Quân lập tức khịt mũi coi thường, nói:
“Mày lừa ai hả? Cái thằng ăn bám này chẳng phải do mày nuôi hay sao! Nó có thể mua được chiếc xe đắt tiền như vậy chắc?”
“Không muốn cho mượn thì nói thẳng cần gì phải lấy cớ, tao biết mày có tiền nên khinh thường những họ hàng nghèo nàn như bọn tao.”
Sau đó Vương Chí Quân nhìn về phía Vương Hữu Tài nói:
“Ba, con đã nói với ba rồi, ở hiền chưa chắc đã gặp lành, trước kia ba cứu cả nhà bọn họ nhưng bây giờ bọn họ lại báo đáp ba như vậy đấy!”
Lâm Thiệu Huy nghe thấy vậy thì đần người ra, Vương Chí Quân nói như vậy mà không cảm thấy xấu hổ hay sao?
Lời lẽ vô sỉ như vậy mà cũng có thể nói ra khỏi mồm?
Không cho mày mượn xe chính là vong ân phụ nghĩa?
Vừa mới cho mượn đã khiến xe mất mấy chục ngàn đô để sửa chữa, nếu mà anh thật sự cho Vương Chí Quân mượn xe thì chắc mấy ngày sau sẽ nhận được tin báo hỏng nhỉ?
Đến khi đó, với sự vô sỉ của cả nhà Vương Chí Quân, chắc gì bọn họ đã chịu bỏ tiền ra sửa.
Thẩm Ngọc Trân đẩy mạnh Bạch Tuấn Sơn một cái, ý bảo ông lên tiếng nói chuyện.
Chiếc xe đắt tiền như vậy, sao có thể tùy tiện để người khác mượn được chứ!
Còn Bạch Tuấn Sơn chỉ có thể xấu hổ nói:
“Chí Quân, anh, trong thời gian chúng ta ở thủ đô, Tố Y sẽ cho xe đưa đón chúng ta, chẳng cần chúng ta tự lái, như vậy sẽ bớt việc hơn rất nhiều, anh thấy sao?”
Nhưng Vương Hữu Tài lại chẳng biết điều, chán ghét vẫy tay:
“Được rồi, được rồi, tao biết nhà chúng mày có tiền nên coi thường bọn tao, bọn tao cũng không làm chúng mày khó xử.”
“Cũng chỉ là một chiếc xe, lại còn tỏ vẻ.”
Khuôn mặt Bạch Tuấn Sơn lập tức hiện lên vẻ xấu hổ.
Còn Lâm Thiệu Huy đã bị bọn họ chọc tức, anh cười lạnh nói:
“Bác với anh muốn mượn xe cũng không phải không được, chỉ cần anh họ đem vết xước kia sửa chữa xong thì anh ấy có thể lái xe đi!”
“Phí sửa chữa không đắt lắm, cũng chỉ có mấy chục ngàn đô thôi!”