“Ba, ba không sao chứ?” Lâm Chiến Hoa khẩn trương đỡ Lâm Chí Đô, đồng thời căm tức nhìn Lâm Thiệu Huy: “Lâm Thiệu Huy, thằng súc sinh này, mày cũng dám đánh ông nội mày hả?”
Ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Lâm Thiệu Huy bình tĩnh nhìn lướt về bên này. Chỉ một ánh mắt lại khiến Lâm Chiến Hoa sởn gai ốc, không dám nói tiếp, sợ câu kế tiếp sẽ chọc giận Lâm Thiệu Huy, rơi vào kết cục như Lâm Chí Đô.
Lâm Thiệu Huy xuất hiện trước mặt Lâm Tông Thụy, nở nụ cười dữ tợn: “Trò chơi đã kết thúc!” .
Có nghĩ là Lâm Tông Thụy có thể chết được rồi.
Nghe vậy, Lâm Tông Thụy run lẩy bẩy. Song ngay khi Lâm Thiệu Huy đang định ra tay thì khí tức nguy hiểm bỗng ập vào từ bên ngoài, đánh về phía Lâm Thiệu Huy.
“Vua, cẩn thận!” Cuồng Thần Huyết Ngục sốt ruột hét lên.
Lâm Thiệu Huy cau mày, xoay người lại tung ra hai quyền, đánh bay hai người đột nhiên vừa xông tới. Hai người kia không ngờ Lâm Thiệu Huy lại nhanh tay như vậy, lảo đảo một hồi mới đứng vững. Lúc này mọi người thấy bảy người không biết từ khi nào xuất hiện trước cửa.
“Là Thất Tông Tội của Thánh Đường!”
Vừa thấy đối phương, mọi người đều sợ ngây người. Họ cũng biết lai lịch và sự đáng sợ của đối phương, bảy người này ở toàn bộ vùng đất châu Âu cũng là vô địch, số lượng tông sư chết dưới tay họ nhiều vô số kể. Nhà họ Lâm cũng không ngờ Thánh Đường lại phái lực lượng trung kiên tới đây, địa vị của bảy người này ở Thánh Đường chắc chắn là đứng đầu. Có thể thấy được Thánh Đường căm thù Huyết Ngục cỡ nào, vừa nghe nói Huyết Ngục giúp đỡ Lâm Thiệu Huy giết Lâm Tông Thụy thì trực tiếp phái Thất Tông Tội đáng sợ nhất đến đây, mục đích không thể nghi ngờ là muốn tiêu diệt Huyết Ngục.
Ngay cả Cuồng Thần Huyết Ngục thấy họ thì cũng cau mày. Nếu là một chọi một thì ông không e ngại bất cứ ai trong bảy người này, nhưng một khi bảy người cùng hợp tác thì ngay cả ông cũng không có phần thắng. Bởi vì bảy người này chính là một tiểu đội vững chắc, nhiều năm trải qua sống còn, hợp tác đoàn đội đã khiến họ hình thành sự ăn ý cực kỳ đáng sợ. Cho nên một khi bảy người ra tay, có thể nói là phối hợp cực kỳ kín kẽ, rất khó chơi!
“Không ngờ lại có thể ngăn cản một kích của ta! Cậu nhóc, cậu thú vị đấy!” Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh lên tiếng, nói bằng tiếng Anh cực kỳ lưu loát.
Lâm Thiệu Huy chỉ hờ hững nhìn anh ta, không nể tình nói: “Nếu không muốn chết thì cút đi!”
Thất Tông Tội hoàn toàn bị chọc giận. Đây là lần đầu tiên họ gặp phải kẻ không biết điều như thế, dám khinh thường họ. Ngay cả Cuồng Thần Huyết Ngục mạnh nhất ở đây, đối mặt với bảy người cũng phải né tránh, chẳng qua chỉ là một đại tông sư nho nhỏ mà cũng dám không để mắt tới họ.
“Con chó đê tiện! Tao sẽ băm thây mày ra làm trăm mảnh, để mày trả giá cho sự tự phụ của mày!” Một tên mập để râu nổi giận nói, ánh mắt tràn đầy độc ác nhìn Lâm Thiệu Huy.
“Sát!” Thất Tông Tội lập tức xông về phía Lâm Thiệu Huy, thậm chí không thèm để mắt tới Cuồng Thần Huyết Ngục, có thể thấy họ tự tin cỡ nào. Chẳng qua ngay sau đó, họ lập tức hối hận. Bởi vì ngay khi họ vừa xông tới thì Lâm Thiệu Huy cũng có hành động, bóng dáng như hồn ma bay ra ngoài. Sau đó một bàn tay vươn về phía tên mập để râu xông vào trước nhất.