Mục lục
Ma Vương siêu cường của thế giới hắc ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần y Lâm?



Cả người của Huỳnh Đông Anh lập tức xúc động, chân của anh ta không tự chủ được mà mềm nhũn.



Trong đầu của anh ta lập tức hiện lên gương mặt tựa như ác ma của Lâm Thiệu Huy.



Người đàn ông kia là ma quỷ, cũng bởi vì một câu nói của anh mà trong một đêm nhà bọn họ phải táng gia bại sản, ba của anh ta suýt chút nữa đã đánh anh ta đến chết.



Lúc này anh ta đã hình thành bản năng sợ hãi Lâm Thiệu Huy, nếu như lần này anh ta lại đắc tội với anh nữa thì nhà họ Huỳnh của anh ta có thể thực sự xong đời.



Huỳnh Đông Anh bắt đầu chuẩn bị từ bỏ.



Chỉ là!



Huỳnh Đông Anh đã nhanh chóng phản ứng kịp thời, trên mặt của anh ta hiện lên một vẻ chế giễu.



Lúc này Từ Hữu Dung mới vừa về nước, làm sao cô ấy có thể dùng cơm với thần y Lâm được?



Hơn nữa trước đây anh ta cũng chưa từng nghe nói Từ Hữu Dung quen biết với thần y Lâm, người phụ nữ này nhất định là đang hù dọa anh ta!



"Từ Hữu Dung, cô cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc sao? Con mèo con chó như cô mà cũng có tư cách dùng cơm với thần y Lâm à?"



Huỳnh Đông Anh hừ lạnh, sau đó không thiện ý mà nhìn chằm chằm Từ Hữu Dung:



"Bắt con khốn kia lại cho tôi!"



Sắc mặt của Từ Hữu Dung lập tức trắng bệt, cô ấy chỉ biết Huỳnh Đông Anh không dễ dàng rút lui như vậy, thần y Lâm bí ẩn như vậy, đâu phải muốn gặp là gặp?



Nhưng ngay khi Từ Hữu Dung đã hoàn toàn tuyệt vọng thì cô ấy bỗng nhiên thấy Lâm Thiệu Huy đi ra.



Cô ấy như thể bắt được một cọng rơm cứu mạng, cô ấy hét vào mặt của Lâm Thiệu Huy:



“Thần y Lâm, cứu tôi với!”



Lúc này cô ấy cũng chỉ có thể “coi ngựa chết thành ngựa sống”, để cho tên Lâm Thiệu Huy kia giả danh thần y Lâm một chút thì mới có thể dọa Huỳnh Đông Anh bỏ chạy.



Chỉ mong Huỳnh Đông Anh sẽ tin tưởng.



Mà lúc này vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy cũng vô cùng bối rối, sau đó anh thấy Từ Hữu Dung đang nháy mắt ra hiệu với mình.



"Lâm... thần y Lâm!"



Mà vào lúc Huỳnh Đông Anh nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, anh ta đã bị dọa tè ra quần.



Thật sự là thần y Lâm!



Từ Hữu Dung lại có thể thực sự quen biết với thần y Lâm!



Làm sao Huỳnh Đông Anh có thể quên đi gương mặt ma quỷ này của anh được?



Phù phù!



Huỳnh Đông Anh lập tức nằm liệt trên mặt đất, khóc lóc van xin Lâm Thiệu Huy:



"Thần y Lâm, tôi... Tôi không phải cố ý, tôi không biết cô ta là bạn của anh, anh có thể bỏ qua cho tôi được không."



Cái gì chứ!



Từ Hữu Dung sợ ngây người, Huỳnh Đông Anh thật sự tin sao?



Từ Hữu Dung nhanh chóng chạy như điên về phía Lâm Thiệu Huy, đứng ở phía sau Lâm Thiệu Huy, nhỏ giọng nói:



"Anh giả vờ làm thần y Lâm một chút, giúp tôi ép anh ta rời khỏi đây đi!"



Giả vờ?



Lâm Thiệu Huy sửng sốt, sau đó anh không khỏi nở một nụ cười, anh thật sự là thần y Lâm thì còn cần phải giả vờ sao?



Lâm Thiệu Huy tiến lên một bước, sau đó anh lạnh lùng nhìn Huỳnh Đông Anh, trong miệng chỉ phun ra một chữ:



"Cút!"



Nghe vậy!



Huỳnh Đông Anh tựa như được tha mạng, anh ta vội vàng gật đầu, dáng vẻ của anh ta tựa như quay về từ cánh cửa của địa ngục.



"Dạ, dạ vâng, dạ vâng, tôi sẽ lập tức cút đi! Lập tức cút đi!"



Huỳnh Đông Anh lập tức chạy trốn, thậm chí anh cũng không có gan mà quay đầu lại, anh ta hoàn toàn sợ hãi.



Phù!



Từ Hữu Dung thở dài nhẹ nhõm, trong lòng của cô ấy cảm thấy vô cùng may mắn, cũng may Huỳnh Đông Anh là kẻ ngu ngốc, cho nên anh ta thực sự sợ hãi mà chạy đi.



Nhưng không phải chuyện này cũng quá dễ dàng rồi hay sao? Tại sao Huỳnh Đông Anh lại dễ dàng tin vào lời nói từ một phía của cô ấy như vậy, vậy mà anh ta lại không có lá gan đi tìm bằng chứng?



Việc này có chút không đúng lắm!



Tuy rằng Huỳnh Đông Anh là một kẻ ngu ngốc nhưng dù sao cũng không ngu đến mức như vậy, đúng không?



Nhưng cô ấy không biết, chuyện này là bởi vì Huỳnh Đông Anh đã từng gặp được thần y Lâm bằng xương bằng thịt.



Hơn nữa tên thần y Lâm kia đang đứng ở ngay bên cạnh cô ấy.



"Cô có thể buông tay được chưa?"



Lâm Thiệu Huy lạnh nhạt nói, Huỳnh Đông Anh đã chạy mất tăm, nhưng Từ Hữu Dung vẫn nắm chặt lấy áo của anh.



Từ Hữu Dung vội vã buông áo của Lâm Thiệu Huy ra, cô ấy nói với vẻ mặt cau có:



"Đừng tưởng rằng anh giúp tôi thì tôi sẽ biết ơn anh!"



Tốc độ trở mặt của cô ấy thật ngoạn mục.



Mà Lâm Thiệu Huy cũng hừ lạnh một tiếng, nói một cách không mấy thiện cảm:



"Yên tâm, tôi chẳng bao giờ hy vọng xa vời!"



Nói xong, anh nhanh chóng sải bước về phía cửa.



Từ Hữu Dung sững sờ ngay tại chỗ, sau đó sắc mặt của cô ấy bỗng nhiên trầm xuống:



Đồ đáng chết, đùa giỡn cái gì chứ!



Lời nói này của Lâm Thiệu Huy khiến cô ấy giống như một kẻ ăn cháo đá bát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK