Trong nháy mắt, da đầu của Võ Đông Anh run lên, một loại cảm giác bất an chợt hiện lên trong đầu anh ta.
Anh ta hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy, nhưng không hiểu tại sao lại không thốt ra được lời nào.
Thật sự giống như chỉ cần anh ta mở miệng nói một câu, người đàn ông trước mắt này sẽ chém anh ta thành từng mảnh nhỏ một.
Lúc này!
Trong mắt Lâm Thiệu Huy chỉ còn lại sự tàn độc giống như một con mãnh thú, trông vô cùng đáng sợ!
"Lâm Thiệu Huy, anh bày ra dáng vẻ hung dữ như sói làm cái gì? Đừng quên trước đây tôi đã được huấn luyện như thế nào? Có cần tôi giúp anh nhớ lại một chút không?"
Đột nhiên!
Một thanh niên tiến lên, sắc mặt khinh thường nhìn Lâm Thiệu Huy, khóe miệng nhếch lên một tia chế giễu.
"Lâm Thiệu Huy, hồi đó cậu còn chui qua đũng quần tôi, cậu còn nhớ rõ chứ? Đúng là hèn hạ!"
"Đồ rác rưởi còn muốn sĩ diện? Lập tức quỳ xuống xin lỗi Võ Đông Anh, nếu không đừng trách tôi!"
"Ai cho cậu đến đây chứ? Cút ra ngoài mau!"
Một đám con nhà quyền thế tiến lên dùng những từ ngữ làm nhục Lâm Thiệu Huy.
Lương Hy!
Vương Quốc Đông!
Tống Thủ Sơn!
...
Lâm Thiệu Huy nhìn thấy toàn những con người quen thuộc, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Quả nhiên không phải oan gia không gặp mặt!
Đây đều là những cậu ấm giàu có, trước kia bọn họ đều khinh thường cùng sỉ nhục anh.
Bởi vì những người này, có hơn một nửa là người đi theo nhà họ Lâm, thường ngày bọn họ luôn lấy chuyện hành hạ anh làm thú vui.
Chẳng qua đó cũng chỉ la thời thơ ấu!
Vốn dĩ Lâm Thiệu Huy cho rằng sau bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ sẽ thay đổi, nhưng không ai ngờ được đám người này giống y hệt như lúc trước, vẫn mang theo dáng vẻ ương ngạnh!
Lại còn giống với trước kia, muốn hung hăng dẫm nát anh dưới lòng bàn chân của bọn họ!
"Chậc chậc chậc, Lâm Thiệu Huy, nhiều năm không gặp, cậu quả nhiên vẫn mang dáng vẻ của năm đó, tôi còn nghe nói cậu đi ở rể, đúng là mặt cũng đủ dày đó!"
Lương Hy chống hai tay vào cạnh sườn bước lên phía trước, đồng thời nhìn Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt khinh thường:
"Loại rác rưởi như cậu còn dám viết thư tình cho tôi? Tôi nhìn cậu còn chướng mắt hơn cả loại chó mèo!"
Biểu cảm của Lương Hy vô cùng khinh thường, trong mắt toàn là sự chế nhạo.
Trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy may mắn, lúc còn nhỏ ba mẹ cô ta tính toán để cô ta cùng Lâm Thiệu Phàm đính ước, may mắn thay cô ta liều chết phản đối, cuối cùng mới có thể tránh được.
Nếu thực sự đính ước cùng với loại rác rưởi này, bản thân cô ta sẽ bị anh liên lụy, trở thành trò cười cho toàn bộ thủ đô này mất!
"Lâm Thiệu Huy, nói cho chúng tôi biết,cảm giác bị cắm sừng là như thế nào?''
Vương Quốc Đông cũng đứng dậy, cất tiếng cười to nói.
"Lâm Thiệu Huy, tôi nghe noi vợ của cậu ngoại tình, cậu lại không để ý đến, có phải là sự thật hay không?"
Một đám con nhà giàu dùng những lời nói thô tục nhằm làm nhục anh, giống như muốn đặt anh dưới lòng bàn chân mà dẫm nát, không có ý định bỏ qua.
Nhưng mà!
Bọn họ phải thất vọng rồi, Lâm Thiệu Huy không có một chút phản ứng nào, ngược lại còn tươi cười?
Hơn nữa, điều đáng nói chính là!
Trên mặt anh là một nụ cười, nụ cười tràn ngập sự châm chọc, thật giống như đang cười nhạo bọn họ vậy.
Người này, đang xem thường bọn họ?
Một người không được sự thừa nhận từ dòng họ, có tư cách gì mà dám xem thường bọn họ?
Ngay lập tức, sắc mặt đám người Võ Đông Anh đột nhiên sầm xuống, trong mắt nhất thời hiện lên tia giận dữ.
Mà vào lúc bọn họ định mở miệng nói ra những lời khinh miệt anh, liền thấy Lâm Thiệu Huy lên tiếng.
Vẻ mặt của anh khinh thường, ánh mắt nhìn Võ Đông Anh cùng đám con nhà giàu đạm mạc, cười nói:
"Các người cũng là được mời tới đây sao?"
"Nhảm nhí! Chúng tôi không chỉ được thầy Dược mời đến đây mà còn có ý định hợp tác lâu dài với thầy Dược, cùng nhau cống hiến cho ngành y của An Nam!"
Võ Đông Anh hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần tự hào giống như anh ta chính là anh hùng của dân tộc.
"Võ Đông Anh, cậu nói những lời đó với cậu ta làm gì, tên rác rưởi này có lẽ không hiểu những gì cậu đang nói đâu, một tên rác rưởi chỉ biết ăn cùng ngồi chờ chết, làm sao biết được thế nào là một dân tộc lớn mạnh, một An Nam hưng thịnh?"
Lương Hy nói chen vào, giọng điệu vô cùng mỉa mai.
Nhưng mà, Lâm Thiệu Huy lại không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.
Nụ cười đó rất tươi, cũng rất âm trầm!
"Nhưng thật sự đáng tiếc, hiện tại mấy người có thể cút khỏi đây!"