Gần ba trăm đến bốn trăm nghìn đô la!
Nghe thấy con số này, tất cả mọi người xung quanh lại nhìn viên cúc áo này lớn nhỏ như là móng tay bình thường, chỉ có cảm giác trái tim của mình đang đập loạn xạ kinh hoàng không ngớt.
Trời ạ!
Dĩ nhiên là thật sự, một chiếc răng Long Sa, giá trị hàng nghìn đô la!
Tin tức này khiến cho tất cả khách mời bị chấn động, tuyệt đối có thể nói là mãnh liệt.
Nhất là người nhà họ Thẩm!
Ực ực!
Cậu út Thẩm Kiến, mợ hai, bọn người Thẩm Ngọc Linh, cả một đám hung hăng nuốt nước bọt.
Tất nhiên bọn họ sẽ không hoài nghi ông Trương nói dối, dù sao đối phương cũng có kiến thức rộng rãi. Ông ta là một trong những nhà kinh doanh đá quý nổi tiếng nhất thành phố Nam Giang, có mắt nhìn rất chính xác!
Nói cách khác, cúc áo của Lâm Thiệu Huy thật sự giá trị mấy trăm nghìn đô la, chuyện này thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Mà Thẩm Thái Công thì giây phút này ông ta chỉ cảm thấy trái tim của mình dường như sắp nhảy tới cổ họng, giống như bệnh tim có thể phát tác bất cứ lúc nào.
Bàn tay của ông ta run rẩy, vội vàng móc từ trong ngực ra một lọ thuốc, đổ ra mấy viên nhanh chóng uống xuống. Lúc này ông ta mới thở phào một cái thật dài.
"Một chiếc răng Long Sa! Một chiếc răng Long Sa!"
Trong miệng của ông ta không ngừng đọc đi đọc lại, trong ánh mắt ông ta tràn đầy hối hận.
Giá trị hai bốn trăm nghìn đô la, với ông ta mà nói thì nó cũng không có ảnh hưởng quá lớn khiến cho chấn động.
Nhưng đó là một chiếc răng Long Sa! Toàn bộ thế giới cũng chỉ có một chiếc duy nhất xuất hiện mà thôi. Giá trị sưu tầm của nó quả thực khó có thể tưởng tượng, thậm chí qua vài năm sau, giá trị hàng ngàn đô la, thậm chí đến hàng tỷ đều tuyệt đối có khả năng.
Giờ phút này Thẩm Thái Công ước gì mạnh mẽ tát cho mình một bạt tai.
Ai bảo tay ông ta ti tiện ném cúc áo xuống, ai bảo miệng ông ta khinh rẻ không muốn nhận món quà này.
Nhưng giờ thì có hối hận hơn đi nữa cũng đã vô dụng!
"Cộc cộc cộc!"
Dưới ánh mắt rung động của mọi người, hai tay ông Trương nâng viên cúc áo này lên như đang nâng một vật báu quý giá nhất trên đời mà đi về phía Lâm Thiệu Huy.
Cho đến khi đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy, ông ta mới cẩn thận từng li từng tí đưa cúc áo lên. Rồi sau đó, ông ta hiếu kỳ nhìn thoáng qua quần áo của Lâm Thiệu Huy, lập tức ánh mắt như thiêu đốt hỏi:
"Thưa quý anh, tôi có thể xác định lại với anh một chút được không? Cúc áo bộ đồ trên người anh cũng là của chiếc răng Long Sa năm đó đấu giá kia phải không?"
Xoạt!
Nghe nói như thế!
Mọi người xung quanh, từng trái tim lại một lần nữa nhấc lên.
Đúng vậy, một viên cúc áo mà Lâm Thiệu Huy lấy xuống chính là chiếc răng Long Sa, như vậy những chiếc cúc khác trên quần áo của anh thì sao?
Cúc áo trên người anh có hơn những mười viên, chẳng lẽ toàn bộ đều là răng Long Sa?
Nghe nói như thế, Lâm Thiệu Huy nhẹ gật đầu, lại lắc đầu.
Gật đầu là vì quả thật những cúc áo trên áo anh đều làm từ chất liệu là răng Long Sa. Mà lắc đầu, cũng là vì chiếc răng Long Sa của anh không phải là chiếc răng của người nước Mỹ lấy được kia.
Bởi vì những cái này là do năm đó anh đã đến vùng biển Ca-ri-bê, tự mình chém giết một con Long Sa dưới biển sâu nên mới có được.
Lúc trước, nhà thiết kế hàng đầu người Ý, Therine, đã thiết kế một bộ trang phục hoàng gia giá trị hơn một tỷ đô la, nhưng là khổ nỗi không có chất liệu cúc áo có thể phối hợp.
Vì vậy Lâm Thiệu Huy bèn lấy răng Long Sa giao hết cho Therine.
Còn một điều có lẽ Ông Trương và tất cả mọi người không cách nào tưởng tượng được. Mỗi một viên cúc áo của anh, thoạt nhìn rất nhỏ nhưng nó không phải là một bộ phận của chiếc răng Long Sa, mà là toàn bộ một chiếc răng Long Sa.
Đây là hơn mười chiếc răng Long Sa được đánh bóng trong một thời gian dài mới hình thành lên cúc áo!
Nói cách khác, nếu như nói một chiếc răng Long Sa của nước Mỹ kia có giá trị ngàn vạn đô la, như vậy cúc áo đế vương của Lâm Thiệu Huy sẽ có giá trị hơn một tỷ đô la.