Trong tập đoàn Bạch Kỳ, Bạch Tố Y vừa mới xử lý xong một mớ công việc trong văn phòng.
Két!
Mở cửa văn phòng ra, Bạch Tố Y lập tức định đi ra ngoài kiểm tra một chút.
Nhưng mà cô vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy bên ngoài hành lang, thư ký Hồng Vân của cô mà một đám nhân viên văn phòng đang túm tụm lại với nhau, ríu rít hưng phấn tám chuyện gì đó.
Hửm?
Bạch Tố Y nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày lại.
Cô biết rõ vào những lúc bình thường thì thư ký của cô vẫn rất chuyên nghiệp làm đúng công việc của bản thân, chưa bao giờ có tình trạng tụ tập với những nhân viên khác tám chuyện khí thế như thế này.
Mà bây giờ...
“Hồng Vân, có chuyện gì sao?”
Lập tức, Bạch Tố Y nhíu mày, bước về phía bọn họ.
Thấy Bạch Tố Y đến, Hồng Vân và những nhân viên kia cũng đều hoảng sợ, cả đám rối rít chạy về chỗ ngồi của chính mình ngồi xuống, mặt đầy lo lắng thấp thỏm.
Mà thư ký Hồng Vân lại càng nơm nớp lo sợ nói.
“Chủ... chủ tịch Tố Y, thật xin lỗi. Lúc nãy tôi và mấy đồng nghiệp đang xem một trận đấu quyền! Là thành phố Nam Giang của chúng ta đánh với Hải Dương!”
“Tôi hơi mất tập trung một chút là bị nó hút hồn luôn, xin chủ tịch Bạch Y đừng phạt tôi!”
Trên mặt Hồng Vân đầy vẻ hối hận và lo lắng.
Nhưng Bạch Tố Y nghe được lời này thì hơi sửng sốt.
Đấu quyền?
Cô không ngờ là một cô gái như Hồng Vân lại có hứng thú với đấu quyền, cô lập tức bước lại gần đó, nhìn về phía điện thoại đang đặt trên bàn.
“Đây là trận đấu quyền gì? Lại có thể làm cô mê mẩn đến thế!”
Bạch Tố Y tò mò nhìn hình ảnh bên trong video, lại vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra, video này là do một người dùng điện thoại quay lại.
Hình ảnh không chỉ liên tục đong đưa làm người xem cảm thấy hoa mắt, thậm chí chất lượng hình ảnh cũng rất tệ.
Nghe thấy cô hỏi!
Hồng Vân chỉ có thể nhắm mắt đánh liều giải thích:
“Chủ tịch Bạch Y, chắc cô vẫn còn chưa biết! Mấy ngày hôm nay thành phố Nam Giang của chúng ta đồn đãi rất ầm ĩ, Kim Cương, cao thủ số một của thành phố Hải Dương, được coi là người giỏi hắc quyền nhất của Nam Giang, dẫn theo bốn đệ tử đi đến thành phố Nam Giang khiêu chiến!”
“Nghe nói là vì đệ tử thứ năm của hắn, cũng chính là Thiết Diện Thương Lang của quán Chó Sói, bị người ta đánh tàn phế, cho nên bây giờ mới đến báo thù!”
Cái gì!
Nghe đến bốn chữ Thiết Diện Thương Lang, Bạch Tố Y đang định giơ tay tắt video đi, đột nhiên khựng lại.
“Cô, cô nói, sư phụ của Thiết Diện Thương Lang đến báo thù?”
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y đã hơi tái nhợt.
Mà cô thư ký Hồng Vân lại gật đầu.
Thấy như thế, trong lòng Bạch Tố Y cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi, cô nôn nóng vội vàng hỏi:
“Vậy cô có biết sư phụ của Thiết Diện Thương Lang muốn tìm ai báo thù không?”
Lo lắng!
Vô cùng sợ hãi!
Bạch Tố Y sợ người đó đến tìm Lâm Thiệu Huy báo thù, nếu như thế, vậy thì chẳng phải Lâm Thiệu Huy sẽ nguy hiểm tính mạng sao.
“Tìm Hổ Vằn và Năm Sẹo! Nghe nói là hai vị đại ca này dẫn người đi phá quán Chó Sói!” Thư ký Hồng Vân đáp nhanh.
Phù...
Câu nói này, cuối cùng cũng làm Bạch Tố Y thở phào nhẹ nhõm.
Hổ Vằn và Năm Sẹo là hai người thuộc cấp bậc ông trùm trong thành phố Nam Giang.
Có bọn họ chống đỡ, vậy thì Lâm Thiệu Huy sẽ không có nguy hiểm gì.
Nghĩ đến đây, Bạch Tố Y không khỏi quay đầu nhìn video, tò mò hỏi:
“Tình hình cuộc thi đấu thế nào rồi?”
Hửm?
Thấy Bạch Tố Y chẳng những không la mắng bọn họ, ngược lại còn có hứng thú với trận thi đấu này, thư ký Hồng Vân và mấy đồng nghiệp xung quanh đều vui vẻ ra mặt, sau đó có một đồng nghiệp nam mặt mày hưng phấn đứng lên nói:
“Chủ tịch Tố Y, cô không biết mấy tên đến từ thành phố Hải Dương mạnh đến cỡ nào đâu! Đến tận bây giờ mà Kim Cương vẫn chưa từng ra tay! Chỉ có bốn người đệ tử của hắn ra trận thôi!”
“Mà Hổ Vằn và Năm Sẹo đã cử ra tận mười một tên đàn em lên thi đấu, nhưng mà đều bị thua sạch! Thậm chí còn ép Hổ Vằn định tự mình ra tay nữa!”
Cái gì!
Mấy lời vừa mới nói ra lại làm Bạch Tố Y hoảng sợ.
Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng mấy người khiêu chiến bên Hải Dương lại mạnh mẽ đến thế.