Sau khi họ nói ra những lời này.
Tên thanh niên độc ác kia cảm nhận được trên gương mặt mình có gì đó mát rượu, tựa như vừa mới mất đi thứ gì đó vậy.
Ngay sau đó chính là cảm giác đau đớn vô cùng mãnh liệt, tựa như nước thủy triều vậy..
"Aaaaa!"
"Không! Mặt tôi! Mặt tôi đâu mất rồi..."
Tây chân của tên thanh niên độc ác kia trở nên run rẩy, gã ta giơ tay lên sờ gương mặt mình một chút.
Thế nhưng thứ chạm vào lòng bàn tay gã ta chính là phần thịt ấm áp và một màu đỏ thẫm..
Mặt gã ta… Biến mất rồi!
Sự đả kích này khiến tên thanh niên độc ác kia gần như cảm thấy tuyệt vọng.
Tuy nhiên điều càng khiến gã và những nam nữ thanh niên xung quanh cảm thấy khó tin nhất chính là dường như Lâm Thiệu Huy đã sớm động tay động chân gì đó trên người gã thanh niên này.
Cho dù lúc này mặt gã bị xé nát thế nhưng máu tươi cũng không chảy ra như suối thác.
Ngược lại máu vẫn nằm cố định trên gương mặt của gã thanh niên đó, điều này càng khiến gã ta cảm thấy kinh khủng hơn.
Một kẻ điên!
Giờ phút này, mỗi người có mặt ở đó đều cảm thấy một luồng khí lạnh vọt từ lòng bàn chân lên tới óc, ánh mắt khi Lâm Thiệu Huy cũng giống như đang nhìn một kẻ điên, một tên ma quỷ vậy.
Quá mức hung ác!
Bọn họ chỉ cảm thấy mình đã quá độc ác thế nhưng lại không ngờ người thanh niên điển trai trước mặt này lại tàn nhẫn và đáng sợ như thế!
"Anh Phong! Chúng ta… Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Một người đàn ông trong số đó run rẩy lên tiếng hỏi gã đàn ông hung bạo kia một câu.
Giọng nói của gã thanh niên kia mang theo chút nức nở, hiển nhiên là suýt nữa đã bị Lâm Thiệu Huy dọa cho phát khóc.
"Báo thù! Mẹ kiếp, tao muốn báo thù!"
Miệng của người thanh niên độc ác kia phát ra một thứ âm thanh giống như một con dã thú đang gào thét vậy:
"Mau lên! Mau gọi điện thoại cho cậu Cao, hôm nay anh ấy đang ở tại nhà họ Cao đấy!"
"Mau gọi anh ấy đến đây trả thù đi!"
Câu nói của tên thanh niên độc ác này nhanh chóng nhắc nhở những người xung quanh.
Ánh mắt của từng người, từng người một chợt lóe sáng lên.
Sau đó, một tên thanh niên trong đó vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra, tìm một số điện thoại sau đó nhanh chóng gọi tới.
Đúng lúc này!
Mặc dù bà lão mù và Huân Nhi không nhìn thấy khuôn mặt hung tợn của gã thanh niên kia, thế nhưng qua những gì mà những người đó nói và họ đã nghe được thì có thể lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra..
Khi họ nghe thấy những người này muốn tìm cậu Cao tới đây thì sắc mặt hai người họ nhanh chóng thay đổi rõ rệt.
"Cậu nhóc, cậu mau chạy đi. Cái cậu Cao gì đó là người chúng ta không chọc vào nổi đâu! Cậu mau đi đi, đừng để ý đến chúng tôi!"
Sắc mặt của bà lão mù trở nên xám như tro tàn, trông vô cùng khó coi.
Thậm chí Huân Nhi còn gấp tới mức nước mắt nhanh chóng trào ra, không ngừng nói:
"Anh à, em xin lỗi, em lại gây ra rắc rối cho anh rồi! Tuy nhiên, nơi này còn có em và bà, anh hãy mau đi đi! Cậu Cao kia không phải là người mà chúng ta có thể chọc vào đâu!"
Giờ phút này, bà lão mù và Huân Nhi đang vô cùng lo lắng cho Lâm Thiệu Huy.
Chẳng qua là.
Lâm Thiệu Huy lại không trả lời.
Thay vào đó, anh lại ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua phần trán và khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sẹo của Huân Nhi.
"Anh… Anh trai!"
Cơ thể bé nhỏ của Huân Nhi khẽ run lên.
Trong mắt cô bé hiện lên vẻ tự ti và hoảng sợ.
Như thể, vì sợ rằng khuôn mặt xấu xí của mình sẽ khiến Lâm Thiệu Huy sợ hãi.
"Đừng sợ!"
Lâm Thiệu Huy khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng nói.
Âm thanh này tựa như gió thoảng qua, đột nhiên khiến tâm trạng đang hoảng sợ của Huân Nhi trở nên yên tĩnh.
Như thể những lời này chứa đựng sức mạnh ma thuật, mọi nỗi sợ hãi và sự tự ti của cô bé đã nhanh chóng biến mất.
Lúc này, cô bé chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Lâm Thiệu Huy lướt nhẹ trên mặt mình.
Sự mát mẻ đang từ lòng bàn tay Lâm Thiệu Huy bắt đầu đi sâu vào da thịt của cô bé.
Khiến cơ thể nhỏ bé của Huân Nhi khẽ run lên.