Lúc Bạch Tố Y dừng chiếc xe Mercedes Benz trước cửa nhà, trái tim cô bỗng dựng thót lên.
“Có phải là Lâm Thiệu Huy không?”
Bạch Tố Y lúc này băn khoăn vô cùng, cho dù cả một vạn cái không tin của cô, nhưng bóng dáng mà cô nhìn thấy trong video đó thật sự là quá giống Lâm Thiệu Huy rồi.
Cả một nhà đều giả dạng giống như nhau!
Giọng nói cũng giống nhau đến như vậy.
Đặc biệt hơn nữa, đều là...họ Lâm!
“Nếu như thật sự là Lâm Thiệu Huy, vậy mình làm thế nào bây giờ?”
Bạch Tố Y chỉ thấy tim mình triệt để loạn rồi.
Cô vốn không thể nào chấp nhận nổi việc một người đàn ông đã chung sống với mình ba năm trời, thế mà lại ẩn giấu một bối cảnh sâu và mạnh như vậy.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô thoắt ẩn thoắt hiện còn có một tia hi vọng, người đó chính là Lâm Thiệu Huy.
Chỉ có như thế, cô mới có thể chứng minh cho cả thế giới rằng, chồng của mình không phải là phế vật, không phải tên tiểu bạch kiểm chỉ biết bám váy phụ nữ.
Trầm tư một lúc lâu sau, Bạch Tố Y chỉ có thể cắn răng, đẩy cửa xe ra sau đó đi về phía nhà của mình.
Lúc cô mở cửa nhà ra, bỗng choáng váng phát hiện bên trong không một bóng người.
Lộp bộp!
Lúc này, Bạch Tố Y mới có thể xác nhận, người đó chính là Lâm Thiệu Huy.
Nhưng đúng vào lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, cùng lúc nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng dừng xe lại.
Bạch Tố Y nhanh chóng ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đ=dừng xe ở bên trong sân nhà.
Hửm?
Lúc này Bạch Tố Y lại phát hiện, trên xe điện của Lâm Thiệu Huy thế mà lại không có giỏ rau.
“Lâm Thiệu Huy, ban nãy anh đi đâu vậy?”
Bạch Tố Y nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, thấp giọng hỏi.
“Vợ à, sao hôm nay em về sớm thế?” Lâm Thiệu Huy ngơ ra một lúc, sau đó lại cười tươi đi lên.
Nhìn bộ dáng không nghiêm túc của Lâm Thiệu Huy, Bạch Tố Y tức đến nỗi muốn đánh người, sắc mặt càng thêm âm trầm mà hỏi:
“Em hỏi anh, ban nãy anh đi làm gì rồi?”
“Có phải đi mua rau không?”
Mua rau?
Lâm Thiệu Huy giật mình, lúc ấy anh nhìn gương mặt thấp thỏm lo lắng của Bạch Tố Y, trong phút chốc liền hiểu ra rồi.
Chắc chắn là Bạch Tố Y đã nhìn thấy một màn trong rạp hát rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiệu Huy bình thản nhún nhún vai:
“Làm gì có, đến giỏ rau anh còn không mang, sao đi mua rau được?”
“Ban nãy, anh ở nhà lau làn giặt quần áo xong thấy chán quá nên ra công viên đi bộ một lúc mà!”
Hửm?
Nghe được lời này, trong lòng Bạch Tố Y trở nên nhẹ nhõm.
Cô là tận mắt chứng kiến, Lâm tông sư ở trong video đó, trong tay cầm một giỏ rau, bên trong giỏ còn có đầy rau và hoa quả nữa.
Mà bây giờ, trong tay của Lâm Thiệu Huy không có gì cả, nói như vậy thì Lâm Thiệu Huy không hề nói dối, anh quả thực đã đi công viên.
Nghĩ đến đây, Bạch Tố Y quay sang nhìn Lâm Thiệu Huy, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn vài phần.
Chỉ là trong chút dịu dàng này, đem theo một chút thất vọng.
“Được thôi! Thế em về công ty đây!”
Bạch Tố Y không giải thích, cô ngồi lại vào trong chiếc Mercedes của mình rồi lái xe về phía công ty.
“Xem ra trong một chốc một lát vẫn không thể để cho vợ mình biết được rồi!”
Lâm Thiệu Huy nhìn chiếc Mercedes đang rời đi, đôi mắt ánh lên một tia sáng mờ.
Ban nãy anh đã nhìn ra rồi, Bạch Tố Y không thể nào chấp nhận được thân phận Lâm tông sư này của anh.
Nếu như bị cô phát hiện ra, Tông sư ở trước mặt anh, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến, kẻ mạnh nhất trên thế giới cũng phải thần phục dưới chân anh, sợ là Bạch Tố Y sẽ bị bản thân anh dọa sợ không chừng.
Cứ nghĩ đến đây, Lâm Thiệu Huy lại không tự chủ được mà cười khổ vài tiếng.
Ai có thể ngờ được, anh rõ ràng là vua của Huyết ngục uy võ cả thế giới, giờ chỉ là một đầu bếp của gia đình.
Lâm Thiệu Huy lắc lắc đầu, anh không nghĩ nhiều nữa, lập tức đi vào trong nhà, tiếp tục chuẩn bị bữa ăn tối cho gia đình.