Chẳng qua Lâm Thiệu Huy lại không hề e ngại, chỉ khinh thường cười lạnh: “Tôi nhớ rõ tôi đã cảnh cáo ông rồi, một là giết chết tôi, không thì mỗi lần ông ra tay, tôi đều sẽ cho nhà họ Lâm trả giá đắt!”
Lâm Chiến Hoa cũng dữ tợn nhìn Lâm Thiệu Huy, điên cuồng gầm lên: “Mày kiêu ngạo cái gì? Mày đã đắc tội Hứa Long Quán, kế tiếp mày sẽ đối mặt với không chỉ là nhà họ Lâm trả thù mà cả Hứa Long Quán nữa! Mày xong đời rồi!”
Lâm Thiệu Huy giết con trai ông ta, Lâm Chiến Hoa chỉ hận không thể phân thây thằng con hoang này! Nhưng may mà Lâm Thiệu Huy cũng đắc tội Hứa Long Quán, vậy thì kế tiếp nó sẽ không sống được bao lâu.
“Ha ha, vậy thì chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi!” Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nói, sau đó rời khỏi nhà họ Lâm, nhẹ nhàng bâng quơ giống hệt lần đầu tiên, qua lại như chỗ không người.
Thấy Lâm Thiệu Huy đã giết người nhà họ Lâm mà lại nghênh ngang rời đi, Lâm Chí Đô nổi điên rít gào: “Vận dụng tất cả quan hệ của nhà họ Lâm, bất chấp tất cả, dù phải đồng quy vu tận với thằng này, tao cũng phải băm xác nó ra làm trăm mảnh!”
Mấy ngày sau, Vương Chí Quân cũng không rảnh rỗi, mỗi ngày lưu luyến ở chốn phồn hoa son phấn, hơn nữa còn thích chơi cờ bạc, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã thua hết sạch 500 ngàn đô, hơn nữa còn nợ sòng bạc hơn 100 ngàn đô! Đương nhiên đây cũng là vì thằng ngu Vương Chí Quân này quá kiêu ngạo, lớn tiếng ồn ào trong sòng bạc, còn ra tay hào phóng, cứ như sợ người khác không biết anh ta có tiền. Một kẻ coi tiền như rác như vậy, không làm thịt anh ta thì làm thịt ai? Cho nên sòng bạc đã gài bẫy lấy hết 500 ngàn đô của Vương Chí Quân. Vương Chí Quân không có tiền trả nợ nên bị chủ sòng bạc giam giữ.
Lúc này, Vương Chí Quân quỳ trước mặt một người đàn ông tuấn tú, run bẩy lẩy vì hoảng sợ.
“Ông chủ Vương, khi nào anh mới trả tiền nợ đây?” Đối phương âm u hỏi.
Ngô Chí Trung, gian hùng tiếng tăng lừng lẫy ở thủ đô, chuyên kinh doanh những sản nghiệp màu xám, có liên hệ với rất nhiều quyền quý, cũng thường xuyên giúp họ xử lý những chuyện mà họ không tiện ra mặt. Do đó sau lưng anh ta là ô dù lớn đến mức khó có thể tưởng tượng. Ai cũng phải nể mặt anh ta. Hơn nữa điều đáng sợ nhất là ông cậu của anh ta chính là ông chủ đứng đằng sau khách sạn Continental.
Khách sạn Continental mặt ngoài chỉ là khách sạn, nhưng bản chất lại là trạm trung chuyển của đặc công, cung cấp sự giúp đỡ và ủng hộ, cùng với huấn luyện cho các đặc công của An Nam, hơn nữa trải rộng khắp nơi trên thế giới, nhân viên khách sạn đều là đặc công. Có thể nói hơn 80% đặc công đều xuất thân từ khách sạn Continental, mà ông cậu của Nhạc Cẩn Hằng chính là ông chủ đứng đằng sau.
Đồng thời ông ấy còn có một thân phận khác, chính là đại tướng Hạ Lan Tuyên tiếng tăm lừng lẫy ở An Nam. Do đó ở thủ đô, Ngô Chí Trung có thể hoành hành ngang ngược, tất cả quyền quý thấy anh ta đều phải tôn xưng là “tiểu vương gia”.
“Tiểu vương gia, tôi… bây giờ tôi không có tiền, nhưng em họ tôi có tiền. Cô ấy là Bạch Tố Y, tổng giám đốc của Bạch thị, tôi tìm cô ấy xin tiền, chắc chắn cô ấy sẽ cứu tôi!” Vương Chí Quân hoảng sợ nói. Tên vô liêm sỉ này hết đường xoay sở rồi nên lại bắt đầu tính kế Bạch Tố Y. Dù sao Bạch Tố Y cũng có tiền! Bạch Tố Y còn nợ ân tình của họ, đương nhiên phải cho mình số tiền này!
“Bạch Tố Y?” Ngô Chí Trung động tâm, ánh mắt hiện lên chút dâm tà.