Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt sợ hãi và oán độc:
"Nhãi con, thật nhẫn tâm. Mày có gan chờ ở đây. Bây giờ tao đi tìm đại ca tao, mày lỳ thì đợi ở đây.”
Nói xong, tên lưu manh đó gắt gao nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, sau đó dẫn theo một vài tên khác, giống như chó nhà có tang đẩy ra đám đông xung quanh, vội vã đi về phía cửa của quán bar, và chạy trối chết.
Nhìn thấy một màn này.
Nhân viên pha chế tại quầy bar bị dọa cho hoảng sợ.
Anh ta nhanh chóng thuyết phục Lâm Thiệu Huy.
"Quý anh, anh đi mau lên! Anh có biết anh đã gây ra tai họa lớn không. Mấy người kia chính là người của Hùng Gia."
Hùng Gia.
Sau khi nghe tên, toàn bộ quán bar im lặng.
Khách hàng xung quanh, hít một hơi.
"Trời ơi, những tên đó hóa ra là của Hùng Gia? Thảo nào bọn chúng kiêu ngạo đến mức dám dùng dao với gậy trong quán bar.”
"Hùng Gia là một người tàn nhẫn. Anh ta mới đến thành phố Nam Giang chỉ một tháng, nhưng với sự giúp đỡ của một người, anh ta đã đánh ra một đầu phố và thu phục hàng trăm đàn em."
"Đúng vậy, người ta nói rằng một quyền của Hùng Gia mạnh đến mức có thể giết chết một con gấu! Quá bạo lực!"
"Đã xong, tên nhóc kia, sợ lần này cũng sẽ bị Hùng Gia một quyền đánh chết.”
"..."
Lúc này ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, trong mắt hiện lên một tia thương hại.
Đặc biệt là nhân viên pha chế.
Khi Lâm Thiệu Huy làm bạch sắc hỏa diễm, anh ta biết rằng người thanh niên trước mặt mình là vô cùng bất phàm.
Vào lúc này, tự nhiên anh ta cũng không muốn người này chết ở đây.
Lúc này, mặt nhân viên pha chế tràn đầy lo lắng nói:
"Anh đã nghe thấy chưa? Mọi người ở đây đều biết Hùng Gia rất lợi hại. Nghe nói lúc trước, Hùng Gia là người thành phố Nam Giang, còn anh trai của anh ta vẫn là lão đại ngầm ở thành phố Nam Giang. Sở dĩ anh ta đến Nam Lộc là vì đã đắc tội một nhân vật lớn không thể trêu chọc vào, cho nên tránh họa mà đến.Người này độc ác bạo ngược thành tính, nếu anh không muốn chết thì đi nhanh lên.”
Cái gì?
Người như Hùng Gia đã làm đã đắc tội một nhân vật lớn không thể trêu chọc vào, cho nên phải đến Nam Lộc để tránh rắc rối.
Nghe nói như thế.
Nhiều người xung quanh, tất cả đều trở nên tò mò.
Họ muốn biết loại nhân vật nào có thể khiến một kẻ tàn nhẫn như Hùng Gia đều phải chạy ra ngoài tránh tai họa.
Điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả người đẹp áo đỏ lúc này cũng cau mày nhìn Lâm Thiệu Huy và nói:
"Anh có chắc chắn anh không rời đi?"
Cô có thể thấy rằng Lâm Thiệu Huy có một chút thủ đoạn.
Nhưng vẫn không tin như trước, Lâm Thiệu Huy có thể so với với Hùng Gia ư?Dù sao thì bây giờ Hùng Gia kia cũng là một thủ lĩnh ngầm cực kỳ nổi tiếng ở Nam Lộc.
Còn Lâm Thiệu Huy thì sao?
Chỉ là anh trông xe, không hơn.
"Không cần.”
Lâm Thiệu Huy khẽ cười, thậm chí không có ý định rời đi.
Nhìn thấy cảnh này.
Rơi vào đường cùng, người đẹp áo đỏ chỉ có thể nói:
"Được rồi. Đã như vậy, tôi sẽ che chở anh vậy. Anh đừng lo lắng, có tôi ở đây, Hùng Gia không dám làm gì anh."
Sau khi nói xong, cô lại rót ra hai ly bạch sắc hỏa diễm và uống cùng Lâm Thiệu Huy.
Hết ly này đến ly khác!
Hai người càng uống nhiều lại càng thấy thú vị.
Chỉ là cho người ta ngạc nhiên chính là.
Lâm Thiệu Huy càng uống thì hai mắt anh càng trở nên rõ ràng hơn.
Người đẹp áo đỏ càng uống thì đôi mắt đẹp của cô càng trở nên mê ly, màu hồng vì rượu trên khuôn mặt xinh đẹp của cô càng trở nên mạnh mẽ hơn.