Hai mươi mấy tuổi, nói như vậy không phải là ông già bảy tám mươi tuổi rồi nhỉ?
Vậy mình còn có cơ hội!
Có thể nói đây là tin tức làm cô ấy vui vẻ nhất trong ngày hôm nay.
Thần tượng mình thích lại đồng lứa với mình, vậy sau này bọn họ cũng có khả năng phát triển, không phải sao?
Mà không chỉ là cô ấy!
Lúc đám nữ đồng nghiệp ở đây nghe chủ tịch không đến ba mươi tuổi cũng đều như hoa si, trong mắt tỏa ra sáu màu.
"Trời ạ! Chủ tịch không đến ba mươi tuổi, vậy không phải tôi còn có cơ hội à?"
"Cũng không biết chủ tịch kết hôn chưa, coi như kết hôn tôi cũng không để ý, không làm được vợ thì làm người tình cũng vui rồi!"
"Làm gì có người đàn ông tài giỏi nào không trăng hoa chứ? Nhưng vấn đề là cô có xứng với anh ấy không? Hai mươi mấy tuổi đã lên làm chủ tịch Dược phẩm Hoa Liên, dạng hạc trong bầy gà này cũng không phải phụ nữ bình thường có thể xứng đôi!"
"Tôi đã quyết định! Ngày mai tôi sẽ chờ ở lối đi dành cho chủ tịch để tạo cơ hội gặp ngẫu nhiên chủ tịch, có ai đi cùng tôi không?"
Nghe vậy!
Lâm Thiệu Huy tỏ vẻ xấu hổ, cười khổ không thôi.
Mà Từ Hữu Dung lại mặt đỏ tới mang tai, cô ta vô cùng u oán, bộ dáng lo lắng, hiển nhiên là đã có cảm giác nguy hiểm.
"Không đúng, người anh nói là thư ký của chủ tịch!"
Lâm Thiệu Huy vội vàng nhảy ra phủ nhận, anh cũng không thể để cho người ta biết thân phận thật sự của anh.
Hả?
Tất cả mọi người lập tức nghi ngờ nhìn Lâm Thiệu Huy.
"Làm sao anh biết?"
Thằng khốn nạn này đã gặp qua chủ tịch à?
"Bởi vì tôi đã từng gặp chủ tịch, trước đó Tập đoàn Bạch Lạc và Dược phẩm Hoa Liên nói chuyện hợp tác tôi có đi, ông ấy đã bảy mươi mấy tuổi rồi."
Bảy mươi mấy tuổi ư?
Nghe xong lời này, các nhân viên nữ ở đây giống như bị tạt một chậu nước lạnh lập tức yên tĩnh.
Hơn bảy mươi tuổi, vậy cũng là một ông già, dù có năng lực cũng là tuổi già sức yếu, các cô không thể gả cho một ông già được?
Nếu không bị người ta cười chê thì làm sao?
Mà Từ Hữu Dung cũng bị thất vọng, cứ như vậy mình cũng chỉ có thể xem thần y Lâm như người mình sẽ kính ngưỡng suốt đời.
Nhìn thấy tất cả mọi người tin tưởng lí do thoái thác của mình, lúc này Lâm Thiệu Huy mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh đã đến lúc tan làm, Lâm Thiệu Huy mới vừa đi ra khỏi cửa đã thấy sắc mặt khó coi của Lý Ngãi Quý, nét mặt của cô ta âm trầm đứng ở cửa ra vào.
Khi cô ta nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, cô ta sải bước đi tới trực tiếp nói rõ: "Người nhà của tôi muốn gặp anh! Chuyện này đã ồn ào rất lớn, nếu như anh không đi thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh và Bạch Tố Y, cho nên..."
Lâm Thiệu Huy lập tức nhướng mày, giọng điệu không tốt nói: "Lời này là ai nói?"
Anh muốn xem xem là ai dám uy hiếp anh!
Lý Ngãi Quý cười khổ một tiếng lúng túng nói: "Nhiều lắm!"
Đầu tiên là Lâm Thiệu Huy sững sờ, sau đó anh cười lạnh nói: "Thú vị ghê, dẫn đường đi!"
Chỉ là Lý Ngãi Quý cũng không chuyển động, giọng nói của cô ta mang theo vẻ cầu xin: "Lâm Thiệu Huy, tôi có một yêu cầu quá đáng, tôi có thể cầu xin anh đừng giết người không?"
Cô ta hiểu tính tình Lâm Thiệu Huy, cô ta cũng biết nếu như thằng cha khốn nạn này muốn giết người thì không ai có thể ngăn được anh!
Lâm Thiệu Huy chỉ cười nói: "Vậy thì phải xem bọn họ làm tới trình độ nào nữa."
Lúc hai người Lâm Thiệu Huy đến nhà họ Lý lại phát hiện toàn bộ nhà họ Lý đã giương cung bạt kiếm, trên mặt mọi người đều tràn ngập ý thù địch nồng nặc.
"Lý Ngãi Quý, mày là con ả đê tiện không biết xấu hổ, mày còn có mặt mũi trở về đây à?" Thím hai của Lý Ngãi Quý mắng cô ta một cách rất nhục nhã.
Mà lúc này Vương Quang Duy cũng đứng ở trong đám người, anh ta nhếch miệng lên cười âm hiểm.
Hiển nhiên trước khi bọn họ tới nơi này, Vương Quang Duy đã châm ngòi thổi gió trước một phen.
Lý Ngãi Quý nhìn thoáng qua Lâm Thiệu Huy, cô ta lại cảm giác được cảm giác an toàn trước nay chưa có, lúc này cô ta đứng thẳng sống lưng lạnh lùng nói: "Đây là nhà của tôi, tại sao tôi không được trở về?"