Nó vừa rơi vào tai Trương Viễn, lại khiến trong lòng Trương Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy!
Đây là Hội quán của Diệp Thần, cho dù là Lâm Thiệu Huy có nghịch thiên đi nữa cũng một mình không chống được nhiều vệ sĩ như vậy.
Có lẽ có thể dùng thế lực của Diệp Thần thoát khỏi Lâm Thiệu Huy, giải quyết luôn cái họa lớn trong lòng này.
Khi nghĩ đến đây.
Vẻ căng thẳng trên mặt Trương Viễn đều biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là nụ cười dy đặc tà ác.
"Bạch Tố Y, cô có nghe thấy không? Hahaha... Nếu chồng cô đến, thì anh ta chết chắc rồi."
"Tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời Diệp Thiếu."
Trương Viễn vẫn có ý định thuyết phục Bạch Tố Y như trước.
Nhưng, bên trong Bạch Tố Y không có phản ứng đáp lại nào.
Một màn này này khiến sắc mặt của Diệp Thần lộ ra vẻ tàn nhẫn:
"Trương Viễn, đạp cửa."
“Vâng, Diệp Thiếu.” Trương Viễn gật đầu, lập tức tiến lên đạp một cước mạnh mẽ vào cửa.
Chỉ là cánh cửa này cực kỳ vững chắc, cho dù Trương Viễn dùng hết sức cũng chỉ khiến cánh cửa khẽ lắc lư một ái.
Rầm.
Rầm
Rầm
Trương Viễn một cước lại một cước đạp lên cánh cửa, thoạt nhìn anh ta và Diệp Thần giống như những con sói đói độc ác và tàn nhẫn, sẵn sàng xông vào ăn tươi nuốt sống Bạch Tố Y ở bên trong.
Mà cùng lúc đó!
Bạch Tố Y ngồi ở bên trong cánh cửa, áp lưng chống đỡ cửa phòng.
Đầu óc cô dần dần mờ mịt, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng như máu, đang thừa nhận dược lực kia tra tấn.
Nhưng, cô cắn răng cố giữ cho mình tỉnh táo:
"Lâm Thiệu Huy! Lâm Thiệu Huy!."
Bạch Tố Y không ngừng gọi tên Lâm Thiệu Huy.
Dường như vào lúc này, tất cả mọi thứ, chỉ có cái tên này, người đàn ông này mới có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô.
"Lâm Thiệu Huy, cho dù có đã chết. Em cũng là người phụ nữ của anh, chỉ là của anh.”
"Không ai có thể hủy hoại em, em... thà chết."
Đôi mắt Bạch Tố Y bị nước mắt mơ hồ che đi nhưng lộ ra kiên định và nồng đậm đau thương.
Cô cũng đã xác định tốt rồi.
Nếu không đợi được Lâm Thiệu Huy, cô sẽ dùng dụng cụ tỉa lông mày trong túi để tự sát và giữ trinh tiết cho mình.
...
Mà cùng lúc đó!
Trên con đường cái hỗn loạn từng chiếc ô tô liên tục phát ra tiếng bíp, dường như không ngừng thúc giục. .
Trong số đó, có một chiếc xe cảnh sát.
Có ba cảnh sát ngồi trên đó, hai nam một nữ.
Nếu Lâm Thiệu Huy ở đây, anh sẽ phát hiện ra rằng nữ cảnh sát mặc sắc phục kia chính là Tư Mã Yên Nhi đã qua đêm với anh.
Bộ đồng phục bó sát ôm chặt lấy thân hình nóng bỏng hoàn hảo của Tư Mã Yên Nhi.
Nó khiến cô ấy thoạt nhìn có một sự hấp dẫn kỳ lạ.
Nhưng, trong nét mặt của cô ấy ẩn chứa một sự bối rối mê mang.
Hai mắt cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Mà nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai nam cảnh sát phía trước nhìn rồi lắc đầu liên tục.
"Đội trưởng của chúng ta có chuyện gì vậy? Tôi chưa từng thấy qua hoa khôi cảnh sát xinh đẹp nóng bỏng số một của Nam Lộc chúng ta sẽ mất hồn như vậy."
"Đúng vậy, sao tôi có cảm giác, đội trưởng giống như là đang yêu rồi? Hoặc giống như tình yêu tan vỡ?"
"Stop! Thôi nào. Người mà đội trưởng của chúng ta bỏ rơi đã thành lập được một công ty lớn rồi. Mặc dù vô số người ngưỡng mộ cô ấy, nhưng ai dám trồng hoa hồng có gai này.”
"..."
Hai nam cảnh sát nói chuyện.
Vô cùng khó hiểu trước sự mất hồn mất vía của Tư Mã Yên Nhi.
Thế nhưng mà đúng lúc này!
Vù!
Một bóng đen giống như tia chớp xẹt qua xe cảnh sát của bọn họ, đột nhiên khiến cho ba người trong xe hoảng sợ.
"Bóng đen kia hình như là... người đó?"
Cả người Tư Mã Yên Nhi run lên.
Không thể đợi được nữa và hét lên với hai cảnh sát nam:
"Lái xe. Nhanh lên, đuổi kịp bóng đen phía trước. Nhất định phải bắt được anh ta!"