Hóa ra là một trong những tám vị hộ thần của Việt Nam?
Điều này thật không thể tin được!
Lâm Thiệu Huy mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, đó là lý do tại sao tôi có thể sắp xếp cho các người đến tiệc cưới trong Tướng Huy!"
Chà!
Khi nghe thấy điều này, tất cả mọi người đều náo loạn và hoàn toàn phản ứng lại.
Lâm Thiệu Huy không phải khoe khoang!
Anh thực sự có khả năng để nhà họ Lý đến tiệc cưới của Tướng Huy, dù sao thì anh cũng là chiến thần.
Chiến thần còn không thể vào được, vậy còn ai đủ tư cách vào?
Bọn họ cái gì cũng hiểu rõ.
Hóa ra những gì vô công rồi nghề mà Lâm Thiệu Huy nói là ý này đây. Anh là Chiến thần rồi. Anh còn cần phải làm việc sao?
"Được rồi! Được rồi! Ba biết con trai ba không phải người bình thường! Tốt lắm! ”
Đôi mắt của Lý Phi Vân đỏ bừng lên vì kích động, chỉ có thể nói tốt lắm, không biết dùng gì để diễn tả tâm trạng của bản thân.
Lâm Thiệu Huy, không làm cho ông ta thất vọng!
Ngược lại, nó còn vượt quá sự kì vọng của ông ta!
Cho đến nay Vương Diễm Lệ và Lý Thu Nhàn đều cho rằng ông ta không có mắt, nhưng bọn họ không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy có thể xuất chúng như vậy, nhưng hiện tại thì sao?
Ai dám nói ông ta không có mắt?
Ông đây là có con mắt biết nhìn người!
Lúc này, Lý Phi Vân chỉ cảm thấy tham vọng của Lâm Thiệu Huy đã mang lại cho ông ta vinh quang tột đỉnh, khiến ông ta bật khóc sung sướng.
Chiến thần?
Trực tiếp dưới trướng của Tướng Huy!
Với mối quan hệ giữa nhà họ Lý và Lâm Thiệu Huy, hãy để Lâm Thiệu Huy giới thiệu cho Tướng Huy. Đó không phải là chuyện thường tình sao?
Những người có mặt ở hội trường cũng rất hối hận!
Suy cho cùng bọn họ với Lâm Thiệu Huy cũng là chỗ quen biết, nếu mặt dày nhờ Lâm Thiệu Huy giới thiệu một chút thì anh có lẽ cũng không ngại từ chối đâu?
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi!
Bọn họ xúc phạm Lâm Thiệu Huy và cắt đứt cơ hội cuối cùng này!
Nhưng đó đường đường là một Chiến thần!
Sau này, nói bọn họ là người thân, bằng hữu của Chiến Thần, là hàng xóm láng giềng, ai dám xúc phạm bọn họ?
Hiện tại, mặt mũi những người thân, bạn bè, hàng xóm láng giềng mang đầy tiếc nuối sâu sắc.
Mà lúc này
Lâm Thiệu Huy đặt một lá thư mời lên bàn, cười nói: "Chú Vân, đây là thư mời tiệc cưới. Với thư mời này, gia đình chú có thể trực tiếp đến sân, trực tiếp gặp Tướng Huy.!”
" Có thể thấy hôm nay các cậu bận, hôm khác chúng ta đi uống rượu đi! “
Nói xong!
Bị Bạch Hổ mời ra khỏi nhà họ Lý dưới ánh mắt tiếc nuối của mọi người!
Lúc này, Lý Thu Nhàn rốt cuộc như tỉnh lại sau cơn mơ, và lập tức theo sau như điên. Cô ta loạng choạng đi tới bàn mở thư mời!
“Thư mời!”
Lý Thu Nhàn hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn thoáng qua cô ta đã nhận ra thư mời này.
Ngay sau đó, thân thể mỏng manh của cô ta như vỡ vụn, yếu ớt ngã xuống đất, tự lẩm bẩm một mình như người mất hồn:
"Thật sự là thư mời, thư mời đến hội trường!"
Cô ta nhớ rất rõ!
Ngay cả Chu Minh Trạch đến thư mời ở hội trường phía ngoài cũng không thể lấy được, nhưng Lâm Thiệu Huy thì...
không cần phải nói gì nữa, sự thật đã ở ngay trước mắt rồi, Lâm Thiệu Huy quả thực là Chiến thần!
Người đàn ông mà cô ta khinh thường bấy lâu, bây giờ ngay cả một cái nhìn thẳng e rằng cũng không có, vậy mà cô ta lại còn có mặt mũi đi sỉ nhục đối phương?
Thật nực cười!
Lý Thu Nhàn ngay bây giờ, thật sự nóng lòng muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất, cô ta đoán rằng Lâm Thiệu Huy lúc đó đang xem cô ta như một tên hề, đúng không?
Bản thân suy cho cùng đã bỏ qua một chiến thần?
Đừng nói đến cô ta, ngay cả trong lòng Vương Diễm Lệ cũng tràn đầy hối hận, đó chính là chiến thần!
Chiến thần có quyền có thế!
Kết hôn với anh, nhà họ Lý nhất định sẽ thuộc hàng giàu có
nhưng từ nhỏ cô ta đã khinh thường Lâm Thiệu Huy, hơn nữa không đồng ý với việc Lý Phi Vân đem Lý Thu Nhàn gả cho Lâm Thiệu Huy, bây giờ xem ra cô ta quả thực là không có mắt!
Lúc này hai mẹ con đều muốn khóc, vẻ mặt lộ ra ốm yếu, đầy tuyệt vọng.
Lúc này, Lý Phi Vân cười nhạo, lạnh lùng nhìn Lý Thu Nhàn:
"Hiện tại hối hận rồi? Quá muộn rồi!"
"Nếu như trước đây con đối tốt với Thiệu Huy, cho dù nó không thích con, nhưng ít nhất con cũng có cái danh phận là anh, em gái của Chiến Thần, nó sẽ đối xử tệ với con sao? "
“Đến lúc đó, nhà họ Lý của chúng ta còn cần dựa vào sự bố thí của những nhà khác sao? "
Nói tới đây, Lý Phi Vân tiếc rèn sắt không thành thép liền lắc đầu nói.
"Bây giờ, đã quá muộn để nói bất cứ điều gì! Từ bây giờ..."
"Chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa!"