Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120: Bao giờ mới đến lượt mình có tình yêu ngọt ngào

 

Cô phanh gấp khiến Tổng Thi Vũ đập đầu vào kính chắn gió. “Ôi bà cô của tôi ơi, cậu phanh lại làm gì vậy?”

 

Mục Thu Nghi thở phào một hơi, vội vã bình ổn lại tâm trạng rồi xoa trán cho Tổng Thi Vũ: “Mình… Ý mình là thế sao được, tên đó sao xứng với cậu!” “Nói cũng đúng… nhưng cậu cũng không cần phản ứng thái quá thế chứ, hơn nữa mình cũng không giành với cậu đâu!” “Thế thì tốt.”, cô lẩm bẩm, lòng chợt thấy thoải mái hån.

 

Tống Thi Vũ xoa trán, sau đó lại sờ trán Mục Thu Nghi: “Có sốt đầu, nói thầm cái gì đó?” “Không có gì, về nhà thôi, chắc gần đây mình làm việc mệt quá đấy!”, Mục Thu Nghi cười gượng.

 

Tại biệt thự Nam Hoa.

 

Mục Thu Nghi đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì thấy cửa không khóa.

 

Hai cô gái không khỏi nhìn nhau. “Không phải trộm lẻn vào nhà đấy chứ?”, Tổng Thi Vũ kinh ngạc kêu lên, rồi lập tức đẩy cửa ra.

Nhưng vào thấy nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, không bị lục lọi, con Bull kia vẫn ngoan ngoãn nằm trước cửa phòng bếp.

 

Con chó này không nổi điên có nghĩa là trong phòng bếp chỉ có thể là một người.

 

Tổng Thi Vũ đặt túi xách lên sofa, khẽ cười: “Thì ra tên đó đã về nhà rồi. Cũng biết điều lắm, về sớm để nấu ăn. Có phải anh ta biết hôm nay cậu từ bỏ một đơn hàng lớn vì anh ta nên trong lòng áy náy không?” “Đừng nói bừa, chỉ là mình ghét bộ dạng vênh váo của cô kia thôi, không liên quan gì tới anh ta!”, Mục Thu Nghi khẽ hừ rồi nói. “Haiz, cậu tin vậy là được rồi, dù sao mình cũng không tin có người không thích tiền”, cô ấy nhún vai cười xấu xa.

 

Thật ra mọi người đều hiểu, chỉ là không nói trắng ra mà thôi.

 

Gương mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi bất giác đỏ ửng, giơ tay về phía ngực của Tổng Thi Vũ: “Con nhóc này, cậu còn nói lung tung là mình bóp nát của cậu đấy!” “Lêu lêu lêu, thiếu nữ ngực lép!” “Đứng lại đó!”

 

Hai người vui đùa ầm ĩ cả phòng khách, lúc này, cửa phòng bếp mở ra.

 

Mạc Phong liên tục dọn các món ăn lên, mùi thơm lấp đầy căn phòng khách.

 

Hôm nay anh tổn ba tiếng đồng hồ mới làm xong mấy món này, dốc hết bản lĩnh của mình ra rồi. “Thơm quá đi mất…”, Tống Thi Vũ thôi không đùa nữa, ngẩng đầu lên hít thật sâu: “Sốt bào ngư, mùi vị của biến cảng, tôi đã ở Giang Hải bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa ngửi thấy được mùi vị chính cống như thế này ở đâu cả!” “Nấu riêng cho cô đấy. Tôi biết quê cô ở bến cảng nên chắc chắn rất kén chọn đối với các món hải sản!”, Mạc Phong khoanh tay cười.

 

Nghe vậy, Tổng Thi Vũ lập tức đứng dậy, lanh chanh cầm đôi đũa gắp thử một miếng. Con bào ngư đặt trong miệng mềm mại như miếng đậu hũ. “Wow, đây chính là bữa anh nấu ngon nhất từ trước đến nay đấy, cảm động đến nỗi chị đây muốn lấy thân báo đáp luôn rồi này! Đúng là mùi vị của quê nhà!”

 

Mạc Phong nhìn cô ta ăn ngon miệng, không khỏi lặc đầu cười khẽ: “Ăn ít thôi, chừa lại cho vợ tôi với, đừng có ăn hết sạch đấy!” “Hai người cứ ăn đi, tôi không đói!”, lúc này Mục Thu Nghi đứng dậy đi lên lầu. Đến khúc cua cầu thang trên tầng hai, cô đột nhiên dừng lại: “Còn nữa… sau này đừng gọi tôi là vợ, tôi với anh… chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, mãi mãi không thể vượt qua ranh giới này đâu!”

 

Nói xong thì lên lầu vào phòng của mình. “Cô ấy… ăn nhầm thuốc nổ à?”, Mạc Phong hơi quay đầu nhìn Tổng Thi Vũ đang ăn như hổ đói, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

 

Nhưng cô ấy chỉ lo ăn nên Mạc Phong đứng lên rồi bê luôn cái đĩa đi: “Ăn ít thôi, trông cô béo tới cỡ nào rồi đi, sau này mà ngực to hơn nữa thì không ai rước đâu!” “Không ai cần thì chị đây đành để cho anh được hời vậy”, Tống Thi Vũ cười mê hoặc, cô ấy sắp ăn sạch mấy chục con bào ngư rồi.

 

Mạc Phong ngồi xuống một bên, lặng lẽ châm một điều thuốc, khẽ cười nói: “Vợ tôi sao thế? Đừng nói cô là bạn thân mà cũng không biết nhé?” “Có phải hôm nay anh đã hôn cái cô Dương Thái Nhì kia không?”, Tổng Thi Vũ đặt đôi đũa xuống, nhẹ giọng hỏi.

 

Thật ra cô ấy đã biết, vừa nãy trên xe, Mục Thu Nghi đã nói chuyện của chính mình. Từ chiều, Mục Thu Nghi đã ngồi ngơ ngần trong văn phòng, chốc chốc lại như nhở ra chuyện gì đó, tóm lại là hồn vía cứ như treo ngược cành cây ấy.

 

Nói đến đây, Mạc Phong cũng không giấu giếm, gật đầu: “Đúng vậy, chỉ hôn một cái thôi, lễ nghĩa bên nước ngoài, bạn bè gặp nhau thì ôm hôn trước”. “Đừng nói cứ như anh đã từng ở nước ngoài vậy. Hơn nữa anh không biết đâu, Dương Thái Nhi kia đã hứa cho tập đoàn một món hời rất lớn, nhưng với điều kiện là phải sa thải anh, hủy hợp đồng với anh. Nhưng Thu Nghi của chúng ta từ chối luôn rồi!”, Tống Thi Vũ hừ nói.

 

Hơn nữa còn nhìn Mạc Phong như nhìn một thằng tồi.

 

Từ đó, trên người anh được gần thêm một cái mác trại tồi bên cạnh vô sỉ, lưu manh và mặt dày.

 

Nhưng anh thầm thấy oan uồng!

 

Rõ ràng mình đang từ chối mà, sao lại biến thành trai tồi rồi? “ít nhiều gì cô cũng ăn biết bao nhiêu món tôi nấu, ăn của người ta thì phải giúp người ta chứ. Nếu cô giúp tôi khuyên cô ấy thì tôi sẽ nấu cho cô ăn một tuần liền!”, Mạc Phong cầu xin Tổng Thi Vũ. “Một tháng!”, Tống Thi Vũ khoanh tay, hừ một tiếng rồi nói.

 

Thấy Mạc Phong không nói gì, cô ấy nhún vai: “Thế tôi chịu rồi, lực bất tòng tâm, anh tự đi khuyên đi!”

 

Mạc Phong tức đến xì khói, không ngờ cô gái này cũng biết đục nước béo cò lắm, “Được, một tháng thì một tháng! Chỉ cần cô có thể dò cô ấy ăn mấy món tôi làm là được”.

 

Tổng Thi Vũ bưng đĩa bào ngư, cười gian: “Chỉ cần dô cô ấy ăn là được rồi à?” “Đúng vậy, mấy ngày nay thấy cô ấy làm việc quá sức, tôi lo cô ấy ăn không đủ dinh dưỡng”, Mạc Phong gật đầu cười nói.

 

Thật ra cả bàn ăn lớn này đều là các món Mục Thu

 

Nghi thích ăn, xem ra thời gian gần đây Mạc Phong cũng đã tốn rất nhiều công sức. Tổng Thi Vũ bưng cái đĩa khẽ than: “Bao giờ mới đến lượt mình có tình yêu ngọt ngào thế này chứ…”

 

Cốc cốc cốc…

 

Tổng Thi Vũ gõ cửa phòng Mục Thu Nghi. “Cút.”

 

Nhưng trong phòng vang ra tiếng quát giận dữ. “Là mình đây, cậu mở cửa trước đã, mình có chuyện muốn nói với cậu!”, Tống Thi Vũ khẽ gõ cửa, cười gượng nói.

 

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã được mở ra, Mạc Phong đứng dưới tầng ngẩng đầu thấy Tống Thi Vũ đã đi vào trong mới thở phào.

 

Mình lên được chiến trường, xuống được bếp, văn võ song toàn. Chỉ cần Mục Thu Nghi cầm đũa ăn một miếng thì Mạc Phong tự tin cô sẽ ăn thêm.

 

Muốn nắm bắt được trái tim của phụ nữ thì phải chinh phục được cái dạ dày của cô ấy trước

 

Anh ngồi xuống ghế sofa, vừa cho “anh Hai” ăn, vừa ngâm nga một khúc nhạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK