Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 828

Anh nấu một bàn đầy ắp đồ ăn. Một lúc sau, mọi người lần lượt đi vào. Tống Thi Vũ và An Nhiên lao nhanh như một mũi tên.

“Ấy! Anh Mạc đã làm đồ ăn xong cả rồi à, vất vả cho anh rồi!’, An Nhiên bước tới lau mồ hồi cho Mạc Phong.

Không thể phủ nhận, An Nhiên đúng là một người xứng để lấy làm vợ. Chỉ đang tiếc cô lại yêu anh.

Tống Thi Vũ bước tới cầm đũa gắp đồ ăn. Cô thuộc dạng người ruột thẳng như ngựa.

Lần trước ở duyên hải, suýt nữa thì anh mất mạng. Vậy mà khi trở về nhà, việc đầu tiên cô làm là nhìn bàn đồ ăn chứ không phải an ủi anh.

Nghĩ tới đây, trong đầu Mạc Phong lại hiện ra một bóng dáng khác. Đó chính là Bạch Doanh!

Đã một thời gian dài trôi quá. Bỗng anh cảm thấy việc cô biến mất giống như chẳng ảnh hưởng gì, mọi người không hề nhớ cô ấy cho lắm.

Đến cả Mục Thu Nghi cũng không nhắc về cô ấy. Giống như cô gái này chưa từng xuất hiện bao giờ.

Mạc Phong kéo An Nhiên khẽ hỏi: “Em có nghe được tin tức gì về Bạch Doanh không? Lâu lắm rồi chưa liên lạc với cô ấy!”

“Bạch Doanh? Cô ấy là ai? Anh Mạc, em không quen cô ấy!”, An Nhiên lắc đầu.

Anh bỗng khựng người.

Người khác có thể nói dối nhưng anh tin An Nhiên không biết làm điều đó. Hơn nữa cô ấy cũng không cần phải nói dối. Dù không biết cũng vậy.

Lẽ nào là mất trí nhớ sao?

Mạc Phong lại thấy Thương Hồng bước vào bèn kéo qua một bên.

“Đừng làm linh tinh, bao nhiêu người thế này!”, cô tưởng Mạc Phong định làm gì.

“Hỏi em một chuyện, em phải trả lời thành thật nhé! Không được nói dối!”

“Em đã nói dối anh lần nào chưa?”

“Vậy thì được! Vậy em nói cho anh biết, Bạch Doanh là ai?”

“Bạch Doanh? Người phụ nữ anh quen bên ngoài, sao em biết được!”

“…”

Mạc Phong tái mặt. Thương Hồng cũng không bao giờ lừa dối anh, nhưng tại sao mọi người đều không biết đến Bạch Doanh vậy?

Rõ ràng cô gái đó trước đây từng sống ở đây vậy mà cứ như bị bốc hơi, biến mất không để lại dấu vết gì.

Anh vẫn không từ bỏ, chạy đi hỏi Mục Thu Nghi nhưng cũng chỉ nhận được đáp án tương tự, và còn bị nói bị người phụ nữ khác ở bên ngoài khiến hồ đồ.

Nhưng Mạc Phong dám khẳng định, Bạch Doanh không giống như cô gái khác. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô nhóc này đã biến mất không để lại tung tích gì như vậy sao?

Lẽ nào cô ấy đã cấy trùng vào tất cả mọi người.

Mạc Phong cầm cổ tay Mục Thu Nghi và bắt mạch. Mạch cô đập bình thường, không hề có hiện tượng bị trúng độc.

Lẽ nào cổ thuật của Miêu Cương đã vượt qua sức tưởng tượng của anh nên bắt mạch mà không thấy?

Trong căn phòng dường như không thấy dấu vết gì của việc Bạch Doanh từng sống ở đây.

Nếu trước đây mà nấu nhiều món thế này thì người đầu tiên chạy tới sẽ là cô nhóc đó. Người léo nhéo nhiều nhất cũng là cô nhóc đó.

Quan trọng hơn là anh còn nợ Bạch Doanh một lời xin lỗi. Buổi tối hôm đó anh đã quá thô bạo, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Lúc ăn cơm, mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ có Mạc Phong là cúi đầu không vui. Đến bản thân anh cũng nghi ngờ không biết Bạch Doanh có từng xuất hiện hay không hay là do anh tự tưởng tượng ra.

Thật thật giả giả, anh bỗng cảm thấy mơ hồ. Nếu như Bạch Doanh không tồn tại thì lẽ nào đêm đó anh ngủ với ma?

Anh vội vàng lắc đầu: “Không đúng! Chắc chắn là Bạch Doanh có tồn tại!”

Bởi vì đá Tam Sinh đã biến mất. Chỉ dựa vào điều đó đã đủ để chứng minh sự tồn tại của cô ấy. Nhưng tại sao những người khác lại không nhớ ra. Thật khó tin. Không thể nào có chuyện cả đám người đó hợp lực lại lừa gạt anh được.

Nếu Bạch Doanh xóa ký ức của họ thì tại sao lại không xóa ký ức của anh.

Buổi tối, mấy cô gái ngồi trong phòng khách xem tivi. Mạc Phong thì về phòng từ sớm để luyện công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK