Chương 805
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Sau khi đếm đến ba, đôi bên vẫn đứng bất động.
Mạc Phong khẽ nhếch miệng cười: “Tôi biết là nói chuyện lòng tin với các người chẳng khác gì nước đổ đầu vịt mà!”
“Đừng chỉ biết nói bọn tao không có thành ý, không phải mày cũng thế sao?”, gã đàn ông siết cổ Mục Thu Nghi khẽ cười.
Không bên nào tin tưởng đối phương. Cũng hết cách. Nếu cứ như thế này thì Mạc Phong sẽ gặp bất lợi.
Giờ nhân lúc đám người kia chưa đuổi theo thì vẫn còn cơ hội bàn điều kiện với chúng. Chứ lát bọn chúng đuổi kịp thì dù Mạc Phong có giao ngọc bội cũng chưa chắc đã giải quyết được vấn đề.
“Vậy tôi đếm lại một lần nữa. Tôi hi vọng hai bên đều giữ lại chút nghĩa khí cuối cùng!”, Mạc Phong hằn học nói.
“Được! Quân tử nhất ngôn tứ má nan truy!”
“Hừ, ông mà cũng đòi là quân tử à?”
Mạc Phong nhếch miệng khinh thường. Đàn ông mà dùng phụ nữ để làm con át chủ bài thì chẳng khác gì rác rưởi!
“Một!
“Hai!”
“Hai chấm hai!”
“Ba!”
Kẻ kia đẩy Mục Thu Nghi ra, đồng thời Mạc Phong cũng vứt miếng ngọc tới. Hai bên đều đồng ý lấy thứ thuộc về mình.
Sau khi ôm lấy Mục Thu Nghi, Mạc Phong lập tức rút kiếm Tàn Uyên, nhưng mấy tên kia không có ý định nghênh chiến, chúng quay người bỏ đi. Thậm chí cả tên bị chém lìa ray cũng nhặt cánh tay của mình rồi bỏ chạy.
Anh vốn định đuổi theo nhưng sợ lại trúng kế ‘điệu hổ ly sơn’. Cũng hết cách, anh đành phải đưa Mục Thu Nghi tới thành phố Yên Nam trước rồi tính sau.
Nhưng khi anh quay qua thì thấy Mục Thu Nghi đang khóc lã chã. Cô vùi đầu vào lòng anh.
“Em…xin lỗi. Xin lỗi….Em chỉ biết gây thêm phiền phức cho anh. Em thật vô dụng…”
Thực ra mỗi lần bị lôi ra làm vật để uy hiếp Mạc Phong đều khiến Mục Thu Nghi như muốn phát điên.
Nhìn người đàn ông của mình bị người khác toan tính mà cô lại chẳng thể làm gì ngoài việc gây thêm rắc rối khiến cô cảm thấy bất lực vô cùng.
Nếu là Thương Hồng thì có khi sự việc đã khác. Thực ra từ sâu trong đáy lòng cô luôn cảm thấy người xứng với Mạc Phong nhất chính là Thương Hồng!
Mạc Phong khẽ vuốt tóc Mục Thu Nghi khi nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cô: “Không sao. Một miếng ngọc không đáng để nhắc tới so với em!”
“Nhưng…không phải miếng ngọc đó rất quan trọng sao?”, Mục Thu Nghi ngước đôi mắt giàn giụa nhìn anh.
Mạc Phong hôn lên cằm cô: “Một tay anh đã ôm trọn thế giới rồi, còn điều gì quan trọng hơn đây?”
“Đáng ghét! Đúng là cái lưỡi không xương!”
Cô làm nũng, sau đó lại xấu hổ vùi đầu vào lòng anh.
Hai người trêu ghẹo nhau một lúc thì Mạc Phong nghe thấy động tĩnh phía xa bèn vội vàng cùng cô chạy đi.
Nơi đây đã rất gần thành phố Yên Nam rồi, chỉ còn mười mấy cây là tới. Anh thu hồi linh khí của kiếm Tàn Uyên, để nó trở về hình dạng của con dao găm sau đó nhanh chóng chạy về hướng thành phố Yên Nam.
… Lúc này, tại đường quốc lộ Kinh Hỗ.
Huyền Yên Tứ Lão lấy được đồ bèn vội vàng quay lại nút giao Yến Kinh, hơn nữa còn có một kẻ bị chém đứt tay, phải vào bệnh viện xem có nối lại được không.
Kiếm Tàn Uyên quá sắc. Vết chém ngọt lẹm giống như dùng máy cắt vậy.
“Mẹ kiếp, thằng nhãi này thật không dễ đối phó. Rõ ràng là mệt đến vậy mà vẫn đánh rất hăng. Thật phục nó!”
“Chẳng phải sao! Có một ông bố như vậy, đâu đâu cũng là cao thủ võ lâm thì đương nhiên thằng nhóc có tới đâu cũng sẽ là cái gai khó đối phó trong mắt người khác thôi!”
“Hầy! May mà lấy được đồ rồi, chúng ta cũng quay về được. Cô gái cấp ba vẫn còn đang đợi tôi ở nhà kìa, đêm hôm tự dưng bị gọi dậy!”