Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 776

Mục Thu Nghi vội vàng giải thích: “Đây không phải là lựu đạn mà là đạn hơi cay TMP902.”

“Sao em biết?”, Mạc Phong nhìn cô đầy kinh ngạc.

Trước khi rời đi, anh đã đặc biệt dặn Đàm Lão Bát chuẩn bị cho mình một ít dùng để phòng thân.

Thường Vân Sam nghe thấy vậy bèn thọc tay vào túi của Mạc Phong, vứt thêm vài quả nữa.

“Ném bốn quả luôn, cho chúng sắc chết luôn!”

Mạc Phong tái mặt: “Bốn quả sao, trong túi cháu chỉ quả hai quả thôi!”

“Vậy hai quả còn lại thì sao?”

Bỗng nhiên cả đám tái mặt, Mạc Phong ôm lấy Mục Thu Nghi lao đi: “Chạy! Đó là lựu đạn khói đấy!”

Bùm!

Bùm!

Khói bốc lên mịt mù, bọn họ nhân cơ hội lao xuống biển.

Những kẻ truy sát họ trước đó vội vàng lao ra nã súng xuống nước.

Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi lặn xuống.

Nếu lặn lâu có thể Mạc Phong chịu được nhưng Mục Thu Nghi thì không.

Anh định ngoi lên nhưng đạn vẫn ghim xuống dày đặc. Nếu mà thò đầu lên thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Lúc này anh cảm nhận một cơn sóng nước ngay trên đầu mình.

Hơn nữa nguồn sức mạnh này còn dội về phía anh.

Trông lúc cấp bách anh đã vận động vùng sức mạnh ở đan điền, một luồng ánh sáng nhàn nhạt phát ra, sóng nước xung quanh cuồn cuộn, có lẽ do nguồn nước lưu chuyển nên vị trí của Mạc Phong bỗng có nhiều oxy hơn. Nhưng cũng chỉ được một lúc thì là lại quay về tình trạng cũ.

Do vừa rồi dòng nước chảy mạnh nên đã khiến toàn bộ số đạn bắn xuống được cuốn lên.

Cứ lặn trong nước cũng không phải cách. Vì vậy anh ôm Mục Thu Nghi bơi nhanh vào bờ.

Cũng may vừa rồi uy lực của mấy quả đạn hơi cay lớn nên khiến đám người kia cứ phải dụi mắt liên tục.

Điều đó giúp mấy người Mạc Phong có cơ hội để chạy thoát.

Ngoài Mục Thu Nghi ra thì những người khác đều biết bơi, nhưng do có Mạc Phong hướng dẫn nên cô di chuyển cũng khá nhanh.

Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà họ đã bơi tới vị trí cách bờ hơn một trăm mét.

Phụt!.

Bọn họ ngoi lên khỏi mặt nước thở gấp gáp.

Yến Kinh đang nắng gắt. Cả đám nằm bò trên cát thở hổn hển.

“Chết tiệt, xem ra bọn chúng quyết tâm không cho chúng ta rời khỏi đây! Nếu tôi đoán không nhầm thì cả ba đường thủy, không, bộ đều bị chúng chặn cả rồi. Tất cả các con đường cao tốc có lẽ cũng vậy!”, Thường Vân Sam rũ quần áo khẽ kêu lên.

Mạc Phong thấy nước trên người Thường Vân Sam nhỏ xuống rất nhanh, một lúc sau quần áo đã khô lại như bình thường.

Ông ấy đã dùng nội lực để hong khô quần áo. Mạc Phong cũng nhanh chóng vận công và làm tương tự.

Mạc Yến Chi đứng dậy móc thuốc trong túi ra. Điều bất ngờ là điếu thuốc ướt nhẹp vẫn bén lửa và cháy được. Thậm chí điếu thuốc vừa cháy vừa nhỏ nước xuống đất.

“Bố, giờ chúng ta phải làm sao?”

Mạc Phong cũng giúp Mục Thu Nghi hong khô tóc sau đó ngẩng đầu hỏi ông.

Lúc này bố anh trông điềm đạm tới mức kỳ lạ, hơn nữa từ sau khi Mạc Yến Chi xuất hiện, Mạc Phong làm gì cũng hỏi ông.

Có lẽ cũng giống như phụ nữ, dù cô ấy có mạnh mẽ tới đâu thì chỉ cần người đàn ông xuất hiện, có chỗ dựa là sau đó chuyện gì cô ấy cũng sẽ hỏi ý kiến của bạn.

Mặc dù Mạc Phong là người rất độc lập nhưng tận sau trong lòng, anh cảm thấy bố mình còn tài giỏi hơn nên lúc này mới hỏi ý kiến của ông.

Mạc Yến Chi hít một hơi thuốc, khẽ nhếch miệng cười: “Không phải bọn chúng muốn bắt chúng ta sao, vậy thì chúng ta phản công, đi thẳng đường quốc lộ gây rối trong thành phố luôn!”

“Xuất hiện luôn trong thành phố sao? Điều này…”, Thường Vân Sam nhìn ông với vẻ nghi ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK