Chương 638
Ngược lại Mạc Phong, bước ra khỏi cửa, ngoài bộ mặt có chút thần thái ra thì đúng là sức yếu lực mỏng.
May mà ở bên Yến Kinh cũng đang bất ổn, nếu không, bọn họ mà liên minh lại thì làm gì còn tồn tại cái gọi là vua Giang Hải.
Tám gia tộc lớn của Yến Kinh có một Hiệp hội thương mại liên minh. Hơn hai mươi năm trước hiệp hội này còn có tác dụng nhưng sau này thì xem như lập cho có.
Cả tám gia tộc đều muốn là đại ca, ai mà chỉ đạo được ai? Vì vậy hiệp hội này giờ bỏ không.
Cho dù hiện tại có những người kiêng dè sự lớn mạnh của Mạc Phong nhưng bảo họ hồi phục lại Hiệp hội này cũng là điều không thể. Tất cả các gia tộc đang hết sức thận trọng, bảo toàn thực lực của mình.
Cùng lúc này, tại một câu lạc bộ cao cấp tại thành phố Yến Kinh.
Bảy tám người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng ngồi thành hai dãy, mỗi bên bốn người.
Tám người này chính là tám gia tộc nắm giữ nguồn tài nguyên của toàn bộ đất nước. Yến Kinh giống như một hình bát giác lớn nơi tập hợp cả tám nhà.
“Ông Đinh! Ông nói xem, giờ phải xử lý thằng nhóc đó như thế nào!”, một người đàn ông trung niên ngậm xì gà đập bàn với vẻ tức tối.
Người đàn ông ngồi đối diện khẽ đẩy gọng kính mỉm cười: “Hỏi tôi? Tôi làm sao biết được, nhà họ Mạc giờ cũng chỉ còn mỗi cậu ta, thực ra cũng chẳng có sức uy hiếp gì lớn lắm, hay là thôi bỏ đi, hà tất phải diệt cỏ tận gốc chứ?”
“…”
Tất cả đều là người thông minh, vào giờ phút này, chẳng ai chịu hi sinh thực lực của mình để đi đối phó với một thằng nhóc cỏn con như thế. Đương nhiên, trong mắt họ, Mạc Phong không còn vòng hào quang của nhà họ Mạc năm xưa nữa, giờ anh chỉ là một thằng nhãi nghèo rớt mồng tơi mà thôi.
Mặc dù anh cũng củng cố được chút thực lực ở Giang Hải nhưng muốn xử lý anh cũng không phải điều khó. Chỉ là nếu làm điều đó thì có thể cũng phải trả một cái giá khá đắt.
Vốn chẳng có ai coi Mạc Phong ra gì, thế nhưng đúng lúc này Tưởng Minh Xuyên lại đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Xuyên, cháu không thấy bác đang bàn chuyện với các chú sao? Vào mà không biết gõ cửa à? Bình thường bác dạy cháu thế nào?”, người đàn ông mặc vest đen tức giận quát lớn.
Người đàn ông này chính là Tưởng Cảnh Văn – Bác của Tưởng Minh Xuyên.
Dù bố của hắn có địa vị cao trong nhà họ Tưởng nhưng so với ông bác này thì vẫn còn kém xa. Tưởng Cảnh Văn có thể ra mặt đại diện cho nhà họ Tưởng. Lời của ông ta nói cũng chính là ý của nhà họ Tưởng.
Dù hiện tại Tưởng Cảnh Văn không phải là gia chủ của nhà họ Tưởng nhưng cũng chẳng khác gì người cầm cân nảy mực.
“Thưa các chú, thật ngại quá nhưng cháu muốn hỏi, mọi người đang bàn bạc làm thế nào để đối phó với thằng nhãi đó phải không ạ?”, Tưởng Minh Xuyên cúi mình xin lỗi.
Mấy người này giỏi nhất là diễn kịch, tất cả đều đã thành tinh nên đương nhiên sẽ không vì chút chuyện này mà tức giận.
Người đàn ông tên Đinh vẫy tay cười xấu xa: “Tiểu Xuyên, mau vào đây, đã tới thì ngồi nghe đi, dù sao cháu cũng không phải người ngoài!”
Tưởng Minh Xuyên bước vào, ngồi xuống vị trí đầu tiên bên trái, cúi mình cung kính với ông cụ Dương: “Chào sếp Dương!”
“Đừng gọi sếp, gọi ông đi!”
“Vâng! Ông!”
Mọi người tôn trọng Tưởng Minh Xuyên còn vì một lý đó. Đó là vì hắn chính là cháu rể của ông cụ Dương.
Mặc dù ông cụ Dương tuổi đã cao nhưng vẫn nắm quyền trong tay. Ông cụ chỉ cần giẫm chân là có thể khiến Yến Kinh chấn động vài phần.
“Thực ra một mình thằng bé nhà họ Mạc cũng chưa nói lên được điều gì. Giang Hải có vị trí địa lý tốt nhưng hầu như đã phát triển tới bão hòa rồi. Kinh tế phía Nam chủ yếu tập trung ở thành phố Nam Đô, vì vậy thành phố Giang Hải cũng chỉ là vũng nước đọng, không cần phải sốt sắng quá!”, người đàn ông trung niên tên Đinh phất tay, dựa vào ghế cười xùy.
Lúc này Tưởng Minh Xuyên cắt ngang lời ông ta: “Chú Đinh! Chú nói vậy là không đúng rồi. Hiện tại thằng nhãi đó đã hình thành thế lực ở quy mô nhỏ, nếu chúng ta cứ bỏ mặc thì không chừng sau này…”
“Được rồi, tiểu Xuyên đừng chuyện bé xé ra to nữa. Nhà họ Mạc đã thành ra như vậy, cháu còn tin là bọn họ có thể đổi đời được sao?”, một người đàn ông trung niên trông khá đẫy đà vuốt râu cười xùy.
Đúng ra hôm nay mọi người tập trung ở đây là để bàn bạc về việc làm sao áp chế tài kinh tế đối với nhà họ Bạch.
Gần đây thực lực của Bạch Như Nguyệt mạnh quá. Cô ấy áp chế tài với rất nhiều gia tộc ở Yến Kinh giống như báo thù vậy. Điều đó khiến không ít doanh nghiệp phải chịu tổn thất.
Nhưng Bạch Như Nguyệt cũng không dìm chết ai cả. Có vẻ như cô chỉ muốn cho mọi người một bài học.
Vì vậy sau khi mỗi nhà chịu một chút thiệt hại thì cô đã lập tức thay đổi mục tiêu. Có thể nói là ức hiếp các gia tộc lớn nhỏ ở Yến Kinh một lượt rồi thôi.