Chương 633
Khi ông ta chưa khiến Tống Giai Âm bị thương thì Mạc Phong vẫn vờn ông ta và còn định thu nhận ông ta dưới trướng của mình, vì dù là thú hoang đến đâu thì cũng vẫn có thể thuần hóa được.
Nhưng sau khi khiến Tống Giai Âm bị thương thì Mạc Phong lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, hoàn toàn không dông dài với Cổ Chính An nữa, mà tiêu diệt ông ta ngay với chỉ một chiêu.
Mặc dù mười hai con dao rất khó giải quyết, nhưng chúng đều chuyển động vòng tròn trong bán kính ba mét. Cho nên muốn né chỉ cần nắm quỹ đạo này trong đầu là được.
Người bình thường có thể khó mô phỏng được, nhưng với Mạc Phong – một thiên tài từng biến mất mà nói, vừa nhìn thấy quỹ đạo bay của con dao, anh đã ngay lập tức tính toán chu vi quỹ đạo trong não của mình bằng cách áp dụng định luật Feith.
Ở xã hội này thì nếu chỉ có biết mỗi đánh đấm thì không ổn chút nào, làm gì cũng phải biết động não.
Mạc Phong bế Tống Giai Âm theo kiểu công chúa, sải bước ra ngoài.
“Không sao đâu, có anh ở đây, anh sẽ chữa lành vết thương cho em!”
Vừa rồi anh có nhìn sơ qua vết thương, cũng may là chỉ bị thương ở bả vai chứ không phải kinh mạch.
Tống Giai Âm được anh ôm trong tay, gật đầu: “Vậy thì chúng ta đến bệnh viện sao?”
“Đến nhà em!”
“Thật không?”
Cô ấy lập tức nhíu mày, trước đó sắc mặt có chút tái nhợt, bơ phờ, nhưng khi nghe tin Mạc Phong sẽ đi đến nơi cô ấy ở liền phấn chấn tinh thần.
“Tinh thần em tốt đấy chứ! Vậy anh đưa em đi bệnh viện nhé”, Mạc Phong vô cùng kinh ngạc nhìn cô ấy mà nói.
Tống Giai Âm mím miệng, lè lưỡi rồi nhếch mép cười đầy tinh nghịch: “Đừng mà, em không thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện”.
Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của cô ấy, Mạc Phong chỉ đành thở dài: “Được rồi, sợ em rồi đấy, nhưng ở nhà em có mấy đồ như bông gạc hay gì đó không?”
“Có!”
Mạc Phong không nhiều lời, ôm Tống Giai Âm lên xe, nơi cô ấy sống hơi xa thành phố.
“À đúng rồi, bây giờ em đang ở đâu?”
Tống Giai Âm dựa vào cửa kính xe, ngẩng đầu lên chỉ vào bảng chỉ đường trước mặt với vẻ mệt mỏi: “Từ ngã tư này đi vào, nhìn về phía Nam, ở chỗ khu dân cư mới của Giang Nam ấy!”
“Trời, xa như vậy, chẳng phải mỗi ngày ngồi xe đi tới đi lui phải tốn mất hai ba giờ đồng hồ sao?”
“Vì ở đó rẻ hơn, nhà ổn, sạch sẽ, mà tiền thuê nhà cũng không đắt!”
“…”
Nghe thấy lời này, anh bỗng cảm thấy đau lòng cho cô bé. Tống Giai Âm kiếm cho anh được mấy chục triệu tệ, nhưng lại sống ở một vùng hẻo lánh như vậy, nếu đoán không lầm thì tuy cô ấy đảm nhiệm chức tổng giám đốc, nhưng lương chỉ vỏn vẹn ba nghìn tệ.
Bởi vì công ty mới thành lập, có một số chuyện còn chưa được giải quyết triệt để, rất nhiều người ở vị trí cơ bản đều có mức lương cao hơn cô ấy, có khi nói ra thì chả ai tin nổi.
Lương của nhân viên bảo vệ còn ba nghìn tệ một tháng, huống chi là một tổng giám đốc như cô ấy, nhưng cô gái nhỏ này chưa bao giờ than thân trách phận.
“Từ ngày mai, em chính thức đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty nhé, lương tháng ba mươi nghìn tệ, có thể thuê nhà ở một vị trí tốt hơn. Đừng lo về tiền bạc. Sau này khi công việc kinh doanh tốt hơn, anh sẽ tăng lương cho em, chia thêm cả cổ phần nữa!”, Mạc Phong vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn cô ấy nói chuyện.
Tống Giai Âm vội xua tay: “Không cần đâu ạ, thật ra mức lương bây giờ của em cũng đủ để tiêu rồi. Tiền điện nước chỗ này một tháng chỉ có tám trăm tệ thôi. Bình thường em ăn một mình thì hai nghìn tệ là đủ!”
Thực ra một tháng Tống Giai Âm làm gì ăn đến hai nghìn tệ, mỗi tháng gửi một nghìn năm trăm tệ vào sổ tiết kiệm của bố cô ấy, một nghìn năm trăm tệ ở một thị trấn nhỏ chắc chắn có thể nuôi sống một gia đình.