Chương 893
Hắn giậm một chân, hai mắt sáng lên màu xanh lam, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Đám người Mạc Phong cũng mặc kệ Trương Phong, bọn họ ngồi ở một bên nghỉ ngơi, chờ màn đêm buông xuống lại lên núi. Người xưa đã nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ban đêm càng nguy hiểm, những thứ trong thôn sẽ càng thả lỏng cảnh giác.
Như vậy thì đường lên núi sẽ tương đối an toàn hơn, bởi vì rất nhiều người sẽ không nghĩ rằng Mạc Phong lại làm ngược lại!
Cho đến khi mặt trời lặn, nhiệt độ xung quanh bắt đầu từ từ hạ xuống, bây giờ mới là mùa thu mà đã có cảm giác muốn mặc khoác áo bông.
Khi màn đêm buông xuống, bầu không khí kỳ lạ lại bao trùm, tiếng chim cú mèo ‘cúc cu’ kêu râm ran khắp nơi.
Người ta nói cú mèo là sứ giả tới từ địa ngục, chỉ cần là nơi mà chúng xuất hiện thì đều sẽ có người chết.
Tóm lại là lúc này Mạc Phong cảm thấy căng thẳng, nhưng cửa trại đã ở ngay đây nên anh đành phải vào.
“Dập lửa đi, chúng ta lên núi!”, anh quay lại vẫy tay với mấy người Triệu Vô Cực.
Hai người bèn lấy đá tảng đè lên đống lửa. Nước tinh khiết thật sự là thứ quá quý giá với họ lúc này vì dù trên núi có nước thì bọn họ cũng không dám uống.
Bọn họ nhân lúc trời tối bèn cẩn thận đi vòng qua một con đường khác. Tất cả đều là người luyện võ nên khinh công ít nhiều cũng mạnh hơn người bình thường. Vì vậy tốc độ di chuyển của họ vừa nhanh lại vừa nhẹ.
“Anh Mạc, phía trước đã là thôn trại Miêu rồi, chúng ta đi thẳng vào à?”, Trương Phong kéo tay áo anh.
Mặc dù không nhìn thấy gì trong thôn Tiểu Trại nhưng càng im lặng thì càng nguy hiểm.
“Mọi người cẩn thận, muốn tìm được đường vào thôn thì phải tóm được hai người khác hỏi. Chứ chỉ dựa vào chúng ta thì chắc chắn sẽ không thể tìm được lối vào đâu!”, Mạc Phong cầm kiếm Tàn Uyên trong tay trầm giọng nói.
Tất cả mọi người đều cảnh giác cao độ. Thôn Tiểu Trại chẳng khác gì thôn ma trong truyền thuyết. Nếu thật sự cần đóng phim kinh dị thì không cần bố trí thêm gì nữa, cứ để nguyên như thế này là đã đủ dọa chết người rồi.
Họ bước vào trong, tình hình không khác gì ban ngày, dù sao cũng không thấy bóng người nào, đến cả một bóng ma cũng không thấy.
Mạc Phong nhìn xung quanh, không có chút ánh sáng nào: “Không phải buổi tối sẽ mở đèn sao? Sao vẫn giống y ban ngày thế này? Lẽ nào những gì có trong truyền thuyết đều là giả?”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Người ta nói tối đến là thôn sẽ mở đèn, thế mà giờ lại đen kịt thế này!”, Sở Nam Thiên lầm bầm.
Ầm!
Đúng lúc này, những ngôi nhà đá xung quanh bỗng bật sáng giống như tất cả được bật đèn đồng loạt vậy.
Nhưng ánh sáng rất kỳ lạ, không phải màu vàng nhạt mà là màu xanh lam.
“Đây là…! Lửa ma trơi!”, Trương Phong nhìn màu xanh lam u ám bèn kêu lên.
Lửa ma trơi là hiện tượng tự nhiên được hình thành từ chất khoáng trong các thi thể đã chết khi tiếp xúc với không khí.
Mạc Phong cũng nhìn xung quanh: “Lẽ nào ánh sáng mà người ta nói tới của thôn Tiểu Trại chính là cái này sao?”
Nếu có lửa ma trơi xuất hiện thì chứng tỏ xung quanh đây có rất nhiều xác chết.
Chẳng lẽ bên trong không còn người sống nữa?
“Grừ!”
Lúc nào có tiếng gào từ phía xa.
Mọi người nhìn nhau: “Cái gì vậy?”
“Mọi người để ý, tôi cảm thấy thôn này có gì đó không ổn!”, Mạc Phong cảnh giác nhìn xung quanh.
Chỉ mới ngoài cửa mà mọi người đã gặp khó khăn như vậy. Nếu như vào sâu bên trong thì e rằng có khi không thể sống sót mà đi ra được thật.
Chẳng trách cả Nam Khương luôn được bao trùm một lớp mặt nạ huyền bí, thậm chí đến người phía trên nghe thấy hai chữ Nam Khương cũng đều né tránh, dù có phải chịu thiệt thì họ cũng không dám động chạm.