Chương 875
Mạc Phong khẽ ho rồi cười khổ: “Có thể cho tôi gặp tổng giám đốc Bạch được không, tôi có việc gấp cần tìm cô ấy!”
“Tổng giám đốc Bạch đang họp, hay là anh đợi một lúc, hoặc là anh cho tôi xin họ tên, tôi đi hỏi giúp anh!”
“Tôi họ Mạc!”
“Dạ, anh đợi một lát!”
“…”
Điện thoại đầu bên kia rơi vào im lặng, rồi có tiếng giày cao gót chạm xuống nền, rõ ràng là cô gái kia đang chạy đi.
Vừa rồi Mạc Phong gọi số điện thoại cá nhân của Bạch Như Nguyệt. Người có số điện thoại này chắc chắn phải có quan hệ đặc biệt với cô ấy, vì vậy cô gái kia mới nhanh chóng chạy tới phòng họp như vậy.
Giữa chừng không còn tiếng giày cao gót nữa mà là tiếc chân trần đã cởi giày đang chạy điên cuồng.
Cuối cùng đã tới cửa phòng họp, cô gái hít một hơi thật sâu.
“Tổng giám đốc, chị có điện thoại ạ!”, cô gái thở hổn hển với khuôn mặt ửng đỏ lên tiếng.
Bạch Như Nguyệt đang nghe mọi người báo cáo. Cô khẽ phất tay: “Lát nữa nói đi!”
“Anh ấy nói họ Mạc ạ!”
“Họ gì thì cũng phải đợi lát nữa”.
Nhưng chưa tới ba giây thì cô đã quay ngoắt đầu lại: “Cô nói anh ấy họ gì?”
“Họ Mạc ạ!”
Bạch Như Nguyệt tắt luôn màn hình phía sau: “Chiều nay tiếp tục cuộc họp! Giải tán!”
Nói xong cô cùng cô gái kia lao ra ngoài.
Mọi người mặt ngây như phỗng.
“Người gọi điện tới là ai vậy?”
“Không biết nữa, có thể khiến sếp Bạch có phản ứng dữ dội như vậy, không phải là người yêu đấy chứ?”
“Đừng nói linh tinh, trước đây sếp Bạch đã nói rồi, trước ba mươi tuổi sẽ không cân nhắc tới vấn đề đó.
Tôi nghĩ là một đối tác làm ăn nào đó”.
“Đừng nói thừa, anh thấy sếp Bạch nể mặt đối tác làm ăn nào bao giờ chưa?”
“…”
Sau khi trở về phòng làm việc, Bạch Như Nguyệt bèn nghe máy. Thấy điện thoại vẫn ở chế độ kết nối cô liền tỏ vẻ có lỗi: “Ngại quá, vừa rồi tôi bận họp, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi muốn mượn cô chút tiền”, Mạc Phong cười lúng túng.
Khuôn mặt vốn vô cùng kích động của Bạch Như Nguyệt lập tức xìu xuống: “Ồ…hóa ra là mượn tiền à, tôi tưởng…”
“Tưởng gì cơ? Chỗ tôi xảy ra chuyện rồi, nên tôi cần gấp một khoản tiền!”
“Cậu cần bao nhiêu, cậu báo một con số tôi sẽ nói kế toán chuyển cho cậu, năm mươi triệu có đủ không?”
Cô nói giọng vô cùng hào sảng, sau đó cầm cốc nước nhấp một ngụm. Trước đó họp hành nên cổ họng cô hơi khô.
Mạc Phong ở đầu dây bên kia khẽ ho: “Tôi muốn mượn…năm tỷ!”
Phụt!
Nước từ miệng cô phụt ướt cả điện thoại.
“Mượn bao nhiêu cơ?”, Bạch Như Nguyệt hỏi lại với vẻ nghi ngờ, thậm chí còn không dám tin vào tai mình.
Mạc Phong nhắc lại từng từ: “Năm tỷ tệ! Nhưng cô đừng lo tôi không trả được, tôi có bất động sản ở Ma Đô, khu vực Giang Chiết, đáng giá hàng hơn tám chục tỉ tệ. Nếu tôi không trả được thì sẽ thế chấp một phần cho cô!”
“Cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì? Bị bắt cóc à?”
“Đừng nói linh tinh, trước giờ chỉ có tôi bắt cóc người ta chứ làm gì có ai bắt cóc tôi!”
“…”
Anh kể lại chuyện về tập đoàn Mỹ Khải Á cho cô nghe.