Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 610

“Chị, chị cứ để em ở lại Giang Hải đi, đợi qua khoảng thời gian này em sẽ trở về! Cả đời này em chưa từng cầu xin chị điều gì, chỉ chuyện này chị hãy đồng ý đi nhé!” , đôi mắt to tròn của Diệp Đông Thanh rưng rưng nhìn cô, thấp giọng nói.

Trong giọng điệu đong đầy sự khẩn cầu, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là sự nũng nịu của em gái mình.

Quả nhiên không qua nổi bao lâu, Diệp Đông Lâm đã thỏa hiệp: “Được được được! Chị sợ em rồi! Nhưng em phải biết, nếu như thân thể của em không thể chống đỡ nổi nữa thì nhất định phải trở về Bắc Khâu!”

“Ừm ừm, chị yên tâm đi, qua khoảng thời gian này em sẽ trở về mà!”, cô ấy vội vàng gật đầu liên tục.

Thực ra Diệp Đông Thanh cũng đã tính toán xong cả rồi, đợi khi mình chỉ còn lại một tháng cuối cùng sẽ trở về ở bên cạnh ông nội với những người trong nhà, cũng xem như đánh dấu cho việc chấm hết cuộc sống của mình.

Lúc này Mạc Phong cũng tiến lên trước khẽ cười: “Yên tâm đi, ở Giang Hải tôi sẽ không đối xử tệ với cô ấy đâu!”

Không dám bảo đảm cái khác, nhưng đối với người phụ nữ của mình, anh dám lấy tính mạng ra bảo vệ.

Người đàn ông khác chỉ có thể che nắng chắn gió cho cô, còn tôi có thể cản cả đạn nữa đấy!

Vốn dĩ lần này Diệp Đông Lâm đến Giang Hải là muốn đưa em gái trở về cho bằng được, nhưng không ngờ vừa đến đã xém bị bắt cóc ở nơi này.

Để em gái mình ở lại nơi đây, thực ra cô cũng yên tâm. Với thực lực của Mạc Phong ở nơi này, bảo vệ một người phụ nữ hoàn toàn không là vấn đề gì.

Đoán chừng nhìn thấy đến cả máy bay trực thăng mà Mạc Phong cũng có thể điều động đến nên ấn tượng của cô đối với anh ít nhiều cũng có chút thay đổi, mưa dầm thấm lâu, nói không chừng tia lửa nhỏ xíu này của anh sau này thật sự sẽ lan ra cả đồng cỏ lớn!

Diệp Đông Lâm cũng không muốn nói thêm nhiều, sau khi nói qua loa với em gái mình xong thì xách túi tính rời đi.

“Đã muộn vậy rồi, tính đi đâu?” Mạc Phong ở phía sau nhìn bóng lưng cô khẽ cười, nói.

Người phụ nữ này vẫn lộ ra dáng vẻ như người ta nợ cô mấy triệu vậy: “Ai cần anh quản! Chăm sóc em gái tôi cho tốt là được!”

“Vậy buổi tối cô phải chú ý một chút, nói không chừng nhóm người trước còn có đồng bọn đó!”

Mạc Phong toét miệng cười xấu xa một tiếng, cô vừa nhấc chân lên bèn khựng lại, sau đó quay người, sải bước tiến vào bên trong biệt thự.

“Ớ! Cô đi đâu đó?”

Diệp Đông Lâm cũng chẳng thèm quay đầu, vứt lại một câu: “Tôi thấy nơi này vẫn còn phòng, tối nay không đi nữa!”

“Cái gì?” Mạc Phong lập tức kinh ngạc hô lên.

“Anh không vui à?”

“Vui… vui…!”

“…”

Nào có chuyện anh vui hay không vui. Mẹ nó nhà này căn bản có phải của anh đâu. Thế này lát nữa Mục Thu Nghi sẽ không ăn tươi nuốt sống anh chứ?

Hiện tại phụ nữ trong nhà sắp gom được hai bàn mạt chược rồi!

Ôi chao! Lớn lên đẹp trai thế này cũng là một cái tội mà!

Thế này quả là như xem nơi này thành nhà mình, thích đến thì đến thích đi thì đi rồi.

Mạc Phong cũng quay đầu nhìn Diệp Đông Thanh một cái, cô ấy cũng chỉ biết nhún vai, gương mặt mang vẻ muốn nhưng không thể giúp được.

Nhưng nằm ngoài dự liệu là, dường như Diệp Đông Lâm và các cô ấy vẫn có thể hòa hợp cùng với nhau. Sau khi vào, cô ấy còn giúp mọi người dọn bàn, rửa bát, quét dọn. Nhưng chuyện này thật sự là làm khó vị thiên kim tiểu thư này rồi.

Nhìn thấy các cô có thể vui vẻ ở cùng nhau, Mạc Phong cũng thở phào một hơi thật dài.

Buổi tối, sau khi dọn dẹp mọi thứ xong cả rồi thì Mạc Phong dùng máy tính, ngồi trên ban công tìm tư liệu về linh chi Lửa.

Linh chi Lửa ngàn năm là một loại dược liệu sinh trưởng ở dưới lòng đất, tính thuộc dương, có thể trừ độc, có thể điều trị vết thương, kéo dài tuổi thọ. Người luyện võ nếu dùng thì sẽ giúp tăng cao công lực, người tu đạo nếu dùng thì tu vi sẽ tăng vượt bậc!

Nhưng thứ này có chút huyễn hoặc, khó nắm bắt, chỉ có thể phát triển ở nơi u tối ẩm ướt, phần lớn là dưới lòng đất.

Thông thường mà nói, trong lối đi vào các lăng mộ có khả năng sẽ xuất hiện, vì ở nơi gần vùng địa chấn, dưới sâu lòng đất chắc chắn có hoạt động dịch chuyển của nham thạch, vừa hay chính hoạt động đó tạo ra những nơi vừa u tối lại ẩm thấp.

Nhưng muốn tìm một địa điểm hoàn toàn phù hợp những điều kiện trên thì còn khó hơn lên trời.

Dung nham dưới lòng đất không hề dễ tìm! Mà cho dù có tìm thấy thì cũng không phải là nơi mà người khác có thể tới được!

Hơn nữa linh chi Lửa thường sống ở vách núi dưới lòng đất. Không biết chừng bên dưới nữa còn là dung nham cuồn cuộn, nguy hiểm hơn cả việc lên trời hái sao.

Nếu đi thì thật không biết có thể sống sót trở về được hay không. Anh cảm thấy còn khó hơn cả đi tới duyên hải. Mấu chốt là dù gì đi duyên hải cũng có mục đích, còn đi Thục Châu thì thật sự chẳng có phương hướng gì.

Thế nhưng đừng coi thường Thục Châu, tỉnh này từng được ghi chép là nơi có chữ viết từ hàng nghìn năm trước. Thục Châu quản lý ba mươi sáu thành phố và một số huyện thị!

Diện tích lớn như vậy thật không biết bắt đầu từ đâu.

Đúng lúc này, có tiếng cộp cộp từ phía sau truyền tới, anh quay lại chỉ thấy Mục Thu Nghi đang sải bước về phía anh.

“Vợ, em tới rồi!”, Mạc Phong nhếch miệng cười xấu xa.

Mục Thu Nghi hung hắng nhéo vào eo anh: “Anh được đấy, nếu mà còn rước thêm ai về nhà nữa thì chúng ta có thể chia thành hai bàn mạt chược cũng nên!”

“Thật á, vậy anh…”

Chưa dứt lời thì anh bỗng cảm thấy vùng eo đau nhói. Lúc này anh mới biết không thể tin lời của phụ nữ được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK