Chương 794
Ông ấy chỉ xua tay: “Không sao, Huyền học vốn là thứ khiến người ta phát điên. Người nào cũng muốn tìm hiểu những điều thần bí của thế gian. Nơi mẹ cháu yên nghỉ là vùng đất quý thượng đẳng. Đến ngay cả lăng mộ của hoàng đế cũng chưa chắc có phong thủy tốt bằng chỗ này đâu. Chỉ có hai nơi có thể sánh được với phong thủy ở đây. Một là lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, hai là Càn lăng.
Càn Lăng chính là lăng mộ của Võ Tắc Thiên. Vị trí ngôi mộ của Trầm Thu Vũ có thể sánh với mộ của hoàng đế cổ đại thì dù Thường Vân Sam có nói ra bí mật cũng sẽ khiến Mạc Phong cảm thấy mệnh cách của mẹ mình không hề đơn giản.
Mặc dù anh không hiểu nhiều về mẹ nhưng chỉ riêng việc bà để lại cuốn sổ Ngũ Âm Lục Luật đã đủ chứng minh bà là người vô cùng thông minh khi có thể thiết kế được thế cục từ hai mươi năm trước.
Nếu ở trong thời cổ đại thì có khi bà là Võ Tắc Thiên thứ hai cũng nên.
Sau khi Mạc Yến Chi sắp xếp nhang đèn bèn gọi anh tới.
Cả ngôi mộ được thiết kế bằng bạch ngọc, trong suốt, chứ không phải là loại cấp thấp mà thị trường hay bán. Bia mộ như có nước chuyển động, chỉ riêng với điều đặc biệt đó thì đã khiến giá trị của loại ngọc này lên tới hàng chục triệu tệ.
Phong ba bão táp của hai mươi năm qua không hề khiến chúng bị biến dạng mà vẫn sáng bóng như mới thì ngoài chất liệu tốt còn là kỹ thuật điêu khắc cao siêu.
Mạc Phong bước tới, nhìn tấm bia mộ. Một bức ảnh được nạm trên đó. Người phụ nữ của hai mươi năm trước trông vô cùng sang trọng.
Người phụ nữ trong ảnh có mái tóc dài buông xuống vai, mặc váy màu trắng, đeo sợi dây pha lê màu tím.
Không cười thì nghiêng nước mà cười thì nghiêng thành, toát lên khí chất cao quý, thanh tao.
Hơn nữa hai mươi năm trước nào có kỹ thuật chỉnh sửa ảnh, vậy mà có thể chụp được một bức đẹp mê hồn như thế này thì chắc chắn Trầm Thu Vũ phải là tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ.
Bà xinh đẹp, tài giỏi lại là người con gái mà ông cụ Trầm yêu thương nhất, đúng là chẳng khác gì châu báu. Có thể nói bà vừa là người may mắn nhất cũng vừa là người bất hạnh nhất.
Nếu năm đó không gặp Mạc Yến Chi thì có khi bà đã có một cuộc sống tự do tự tại.
Có những chuyện từ khi sinh ra đã được định đoạt sẵn. Nếu ai cũng biết trước tương lai thì thế gian sẽ loạn hết mất!
Nhưng có một người đàn ông mà sau khi mình chết, không hề lấy vợ, không động vào người phụ nữ khác, không yêu người con gái khác thì có lẽ đó chính là niềm hạnh phúc của Trầm Thu Vũ.
Năm xưa cả hai đều là trai tài gái sắc, nên họ ngưỡng mộ nhau âu cũng là điều dễ hiểu.
Mạc Phong quỳ xuống, cầm cây nhang khẽ vái: “Mạc Phong bất hiếu xin được thắp nhang cho mẹ! Lần đầu tiên con tới đây, mong mẹ không trách cứ!”
Anh quỳ phụp xuống, dập đầu ba cái.
Mục Thu Nghi đứng bên cạnh cùng cầm nhanh vái trước mộ: “Cháu là Mục Thu Nghi, lần đầu tới thắp nhang cho bác, mong bác gái không trách cứ”.
“Phải rồi, đây là vợ con. Mẹ năm đó thật tinh tường, nhìn là nhắm ngay được cô con dâu xinh đẹp như thế này. Sau này mỗi dịp giáp Tết con sẽ đều đưa cô ấy tới đây thắp nhang cho mẹ. Mẹ có sống khôn chết thiêng xin hãy phù hộ cho nhà họ Mạc vượt qua sóng gió!”, Mạc Phong kéo cô quỳ xuống trước mộ mẹ và khẽ thủ thỉ.
Lần này Mục Thu Nghi không vạch trần bộ mặt của anh, chỉ để anh làm theo ý muốn của mình.
Khi nào nói đùa, khi nào cần giữ thể diện cho đàn ông thì cô đều biết cả.
Sau khi thắp nhang xong, bố kêu anh đứng qua một bên. Anh cũng hiểu vì đã lâu rồi ông không đến đây nên có rất nhiều điều muốn tâm sự với bà.
Không có ai sinh ra đã mạnh mẽ, chẳng qua đôi khi họ phải cố tỏ ra như vậy. Càng là người mạnh mẽ thì thực ra bên trong càng yếu đuối.
Trương Phong cầm la bàn, nằm sạp xuống đất nghe thứ gì đó.
“Nhìn cậu không khác gì con cóc đấy! Định học theo Âu Dương Phong à?”, Mạc Phong cười khổ khi nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Hắn ngẩng đầu ra hiệu im lặng: “Suỵt! Tôi nghe thấy bên dưới có âm thanh”.
“Đồ thần kinh này. Đây là đỉnh núi cao hàng nghìn mét đấy. Lẽ nào ở giữa lại rỗng à?”
“Có tiếng nước chảy bên dưới!”
“Nước chảy sao? Lẽ nào nước nhà cậu chảy từ dưới lên à! Điều này…”
Mạc Phong định phản bác nhưng một giây sau anh bỗng sững sờ bởi vì anh thấy phía sau tấm bia mộ của mẹ có nước phụt lên.