Chương 554
Lúc này, lối đi trong nhà bỗng vang lên tiếng bước chân hoảng hốt.
“Thưa cô chủ, có cấp báo từ Nam Đô ạ!”
Quản gia chạy nhanh từ trong nhà ra ngoài sân, vội vàng đưa tài liệu trong tay cho Nghiêm Khả Di.
Tài liệu này không phải là chữ viết hiện sẵn mà là một dãy mã chữ cái.
Chuyên dùng để tránh bại lộ bí mật, đoạn mã xuất hiện phải được dịch chậm rãi sang chữ Hán để biết được nghĩa.
Nó hơi giống với điện báo trước đây, kết hợp vài số hiệu mới được một từ.
“Mật báo từ Bạch Như Nguyệt à?”, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh xem tài liệu, lên tiếng hỏi.
Nhưng khi nhìn thấy mật độ dày đặc các chữ cái, mã số và các tập tin mã hóa trên đó, ông ta lập tức cảm thấy đầu óc quay vòng vòng, đúng là khiến người ta bó tay.
Tuy nhiên, Nghiêm Khả Di cầm lấy tài liệu, liếc mắt nhìn một cái mà các mã chữ cái như bay qua bay lại, não cô ấy đã phân loại xong số mã hoá này trong nháy mắt.
Như thể có một mô hình 3D trong tâm trí cô ấy, có thể đặt những chữ cái này vào đúng vị trí của nó một cách nhanh nhất.
Người bình thường phải mất ít nhất ba bốn ngày mới giải được, hơn nữa còn phải nhờ sự trợ giúp của mười bậc thầy chữ số.
Tuy nhiên, Nghiêm Khả Di đã tiếp xúc với những thứ này từ khi còn nhỏ, hơn nữa còn có thiên phú, đó là lý do Bạch Như Nguyệt dám gửi cho cô ấy loại mật điện này.
Nửa giờ sau, đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của cô ấy bắt đầu giãn ra, cười nhẹ nói: “Vì một người đàn ông mà từ bỏ cuộc chiến giành quyền đại lý 5G, Bạch Như Nguyệt đang làm cái quái gì vậy?”
Trước đó, Nghiêm Khả Di thấy Bạch Như Nguyệt nóng lòng muốn nhân sâm trăm năm, chắc phải có chuyện gấp lắm nên muốn dùng quyền đại lý mạng 5G này để thăm dò, nào ngờ cô ấy lại chịu thua thật.
Nếu dùng nhân sâm trăm năm này để pha trà thì đúng là vô nghĩa, nên đương nhiên là dùng để cứu người. Hơn nữa với mạng lưới quan hệ khổng lồ của nhà họ Nghiêm, cô ấy lập tức nhận được tin tức Bạch Như Nguyệt vội vàng như vậy là vì cứu một người đàn ông!
Rốt cuộc là người đàn ông nào mà có thể khiến một người phụ nữ như Bạch Như Nguyệt phải lòng chứ?
“Con gái, trên đó viết gì vậy?”, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh vội hỏi.
Nghiêm Khả Di đặt tài liệu lên bàn rồi dùng bút dịch đại ý là: ‘Tôi đã từ bỏ quyền đại lý số một, xin hãy gửi cây nhân sâm trăm năm đến Nam Đô càng sớm càng tốt!’ Thấy cô ấy dịch ra như vậy, người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy vỗ tay tán thưởng: “Ha ha ha ha! Cuối cùng thì nhà họ Bạch cũng thua trước chúng ta! Lần này chúng ta có thể kiếm chắc chắn mấy chục tỷ tệ! Sau này, nhà họ Nghiêm sẽ là người đại diện của 5G Hoa Hạ rồi!”
Nhưng Nghiêm Khả Di ngược lại ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá, sau đó ngẩng đầu lên nhìn quản gia nói nhỏ: “Gửi cây nhân sâm trăm năm cho Bạch Như Nguyệt! Ngoài ra!”
Đột nhiên cô ấy dừng lại, không nói tiếp.
Quản gia nhanh chóng hiểu ý, nói: “Cô chủ yên tâm, đừng lo lắng, tôi lập tức đi điều tra xem rốt cuộc đang xảy rachuyện gì!”
“Đi đi!”, Nghiêm Khả Di hài lòng gật đầu.
Người đời thường nói, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, quản gia ở bên Nghiêm Khả Di lâu như vậy, đương nhiên cũng hiểu được ý của cô ấy.
Đừng thấy cô ấy là phụ nữ mà xem nhẹ, bởi cơ mưu lòng dạ của cô ấy không kém gì bậc đàn ông, rất nhiều cậu chủ của các gia tộc lớn đều bị cô ấy chơi cho một vố!
Nếu ngược dòng quá khứ, có lẽ cũng chỉ có mình Võ Tắc Thiên mới đấu lại được cô ấy, nhưng ở thời đại này cô ấy lại có một đối thủ rất mạnh, chính là Bạch Như Nguyệt.
Hai cô gái ngang tài ngang sức, kể cả trong giới kinh doanh, đến nay không ai dám đánh giá rõ ràng rằng ai hơn ai.
Sau khi quản gia rời đi, người đàn ông trung niên nhìn cô ấy chằm chằm: “Con gái, nếu Bạch Như Nguyệt đã từ bỏ, chúng ta chỉ cần kiếm tiền, con quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“Tiền? Ha ha, đối với con, tiền chỉ là đồ bỏ đi, là thứ rác rưởi! Tất cả những gì con quan tâm là thắng thua, con nhất định phải thắng cô ta! Thắng từ thiện kiểu này, dù có cho con mười tỷ tệ, con cũng không vui đâu!”, Nghiêm Khả Di nói với giọng đều đều, lạnh lùng.
Người đàn ông cũng đã quen, từ khi Nghiêm Khả Di lên tám, sau một trận ốm nặng, cô ấy như trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.
Tuy không còn hoạt bát như trước nhưng trí thông minh lại vượt trội, Nghiêm Khả Di trước tám tuổi rất thích cười, cũng rất thích gây trò.
Sau trận ốm nặng năm đó, tính tình cô ấy thay đổi rõ rệt, không nói nhiều, từ nhỏ đã rất tự lập, bất kể kỳ thi nào, nếu không đạt điểm tối đa, cô ấy tuyệt đối không ăn lấy một miếng cơm!
Hơn nữa, trong mắt cô ấy, gia đình, tình yêu, tình bạn, dường như đều không cảm nhận được.
Trước đây, một chuyên gia nói rằng cô ấy thiếu mất một vía! “Tình” trong ba hồn bảy vía, bởi trong thế giới của cô ấy chỉ có tiền, chỉ có thắng thua, không có tình người, nếu ai đắc tội đến cô ấy thì cô ấy sẽ dứt quát hạ gục đối phương, thẳng tay nhổ tận gốc.
Vì vậy so ra, Nghiêm Khả Di có dã tâm mãnh liệt hơn Bạch Như Nguyệt, hành động tàn nhẫn hơn, nếu một ngày cô ấy có thể bắt được khuyết điểm của Bạch Như Nguyệt, chắc chắn Bạch Như Nguyệt sẽ không thể gượng dậy được nữa.
Mặc dù Nghiêm Khả Di đang nắm trong tay sản nghiệp nhà họ Nghiêm, nhưng bố mẹ cô ấy vẫn không thể nào vui nổi.
Dù có hòa thuận với con gái như thế nào, cô ấy vẫn luôn mơ hồ về khái niệm gia đình, có lẽ như lời chuyên gia đã nói trước đó, “tình” trong ba hồn bảy vía đã không còn.
…
Tại biệt thự nhà họ Tưởng, Yến Kinh.
Hôm nay Yến Kinh cũng mưa rất lớn, mới sáng sớm, nhưng Dương Thái Nhi không buồn ngủ chút nào.
Từ đầu giờ chiều, mí mắt phải của cô ấy giật mạng không ngừng, sau khi ăn tối, cô ấy liền lấy lý do buồn ngủ để về phòng nhưng lại không tài nào ngủ được.
Nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, Dương Thái Nhi bóp thái dương: “Dạo này mình làm sao thế nhỉ? Sao cứ có cảm giác như sắp xảy ra chuyện… Cục cưng, con có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Sau đó, cô ấy lại đưa tay lên vuốt bụng, đến nay đã được bốn tháng, hiện tại có thể cảm nhận rõ phần căng phồng ở bụng dưới.
Sau khi lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, cô ấy do dự hồi lâu vẫn không gọi.
Nhập dãy số xong lại xóa, rồi nhập lại, mỗi ngày đều trải qua nỗi nhớ khôn xiết hết lần này đến lần khác .
Nhưng lần này, cô ấy lấy hết can đảm bấm điện thoại, cho dù với tư cách bạn bè đã lâu không liên lạc, thì việc gọi điện thoại để chào hỏi cũng không phải là quá đáng phải không?
Nhưng khi ấn cuộc gọi, đầu bên kia lại vang lên câu trả lời lạnh lùng: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”.
Cô ấy gọi liên tục, từ trạng thái tắt máy cho đến không trong vùng phủ sóng…
Lúc này, ở dưới chân núi chùa Bạch Mã!
Lần này Tống Thi Vũ đã đi được gần nửa quãng đường, trên người đầy vết máu, Mạc Phong cũng không khác là bao. Không biết là do vừa ngã hay là vết thương do lần đánh nhau trước, cô ấy kéo anh đi trong làn mưa, hướng về phía chùa Bạch Mã, nhưng trên mặt đất để lại một vết máu đậm.