Chương 911
Mạc Phong nhìn xung quanh, hai con chồn cũng đã biến mất nhưng tiếng sáo thì vẫn còn.
“Kỳ lạ quá. Nơi này thật quỷ dị, Hoàng Doanh đâu, hai người tìm thấy chưa?”
Người khác thì bọn họ không quan tâm nhưng cô gái này đã từng giúp đỡ họ thì Mạc Phong không thể để cô ấy xảy ra chuyện được.
Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực nhìn nhau lắc đầu: “Hình như ở sau núi nhưng chúng tôi tìm mãi mà không phát hiện ra điều gì. Vừa rồi tôi nhìn thấy hai cô gái khác cũng chạy ra sau núi, tôi sợ ở nhà xảy ra chuyện nên rút về thì thấy hai người không có ở đó nên lại chạy ra!”
“Mọi người về đi, tôi ra sau núi xem sao!”
“Nói xong, Mạc Phong lập tức đạp lá cây lao đi. Anh nhanh chóng biến mất dưới ánh trăng.
Anh không hề cho họ có cơ hội phản ứng mà lần đi ngay theo tiếng sáo. Âm thanh này mỗi lúc một gần.
Mạc Phong nhảy lên một cành cây, ngồi xuống quan sát xung quanh, một lúc sau thì thấy ba cô gái xuất hiện và đi vào động núi.
Hơn nữa trong đó còn có cả Hoàng Doanh.
Lúc này Hòang Doanh mặc váy màu đỏ, trông như một cô dâu sắp về nhà chồng. Xem ra họ đã gặp phải Lạc Hoa Động Nữ giống như trước đó Mạc Phong suy đoán.
Tiếng sáo từ trong động vọng ra. Âm thanh này không có tác dụng với đàn ông, chỉ có tác dụng với phụ nữ, hơn nữa còn là những cô gái chưa lấy chồng.
Cái thứ trong động này tham lam quá. Một lúc mà dụ cả ba cô gái.
Mạc Phong móc bình ga hơi cay ra.
“Ông nội nó chứ! Tao muốn xem xem rốt cuộc bên trong là cái thứ quái quỷ gì!”
Anh kéo chốt, vứt vào trong động. Mấy giây sau khói trắng bốc ra. Khói này không gây chết người chỉ khiến buồn nôn, hơn nữa còn cực kỳ cay mắt. Không chừng có thể giúp mấy người Hoàng Doanh hồi phục trạng thái bình thường.
Ba thần núi đã giết chết bao nhiêu cô gái trong một năm qua thế không biết!
Chẳng trách tỉ lệ nam nữ lại mất cân bằng như vậy. Mỗi năm tổn thất bao nhiêu cô gái như thế này, có ai hiểu được cảm giác của những người thanh niên độc thân hay không.
Một lúc sau, cả động núi bị bao trùm bởi khí cay. Người đầu tiên lao ra là Hoàng Danh. Xem ra ga hơi cay đã có tác dụng.
“Trốn ra sau cây!”, Mạc Phong đứng trên cành cây hét lên.
Bạch Doanh sững sờ khi nghe thấy: “Anh Mạc, sao anh lại ở đây?”
“Thừa thãi, nếu tôi không ở đây thì có phải là hôm nay cô một đi không về rồi không?”
Một lúc sau hai cô gái kia cũng chạy ra ngoài. Hoàng Doanh vội vàng gọi họ trốn sau gốc cây.
Lúc này có tiếng ầm ầm từ trong động truyền tới. Rồi có mấy con chồn và rắn bò ra ngoài.
Cảnh tượng này đã khẳng định thêm câu nói, rắn chồn cùng một giuộc.
“Khốn nạn, có người dám quấy nhiễu đại tiên nghỉ ngơi! Đúng là chán sống!”, một giọng nói khàn khàn vọng ra.
Mạc Phong rạch một đường máu trong lòng bàn tay nhỏ xuống kiếm Tàn Uyên: “Là người hay là ma, bước ra nói chuyện!”
Vụt.
Một bóng đen lao ra khỏi đám khói với tốc độ cực nhanh.
Thanh kiếm của Mạc Phong lóe lên trên không, lao thẳng về phía bóng đen kia.
Nhưng ai ngờ, bóng đen kia lại né được, cặp móng vuốt nhọn của nó tóm lấy vai anh.
Hai bên đổi chỗ cho nhau, Mạc Phong đứng ở cửa động, còn bóng đen kia đứng trên một cành cây khô.
Một thứ chất lỏng màu xanh nhạt vương trên cành cây khô, có lẽ là máu của sinh vật này.
Từ đặc điểm đó, Mạc Phong đoán chắc đây không phải con người!
Nhưng nó lại giống con người ở chỗ có đủ tứ chi, có thể đứng thẳng và đi lại được, rất có thể đây là một linh hồn!
Cánh tay vừa bị sinh vật kia cào bị thương của Mạc Phong chảy không ít máu, rỏ xuống mặt đất. Có điều lúc này Mạc Phong không có tâm trạng suy xét nhiều như vậy, anh vung thanh kiếm trong tay chỉ thẳng vào bóng đen kia hét lớn: “Rốt cuộc mày là thứ quỷ quái gì?”