Chương 867
Vưu Giai Hàng cảm thấy nhói đau, giống như bị ai đó cầm dao đâm mạnh vào trái tim, thậm chí còn có cảm giác như muốn tắt thở.
“Không phải như cô nghĩ, tôi không hề giúp bố nuôi tôi, hơn nữa ông ta nói mọi sự đều là vì Nam Khương. Long khí hết, ông ta có thể mượn từ nơi khác, nếu không, rất có khả năng Nam Khương sẽ biến mất.
Mỗi người có một quan điểm riêng nên Bạch Doanh không nói gì thêm: “Nếu như anh vẫn cố chấp tin tưởng bố mình thì anh đi đi, chúng ta chẳng còn gì để nói nữa. Thật vinh hạnh vì anh đã xuất hiện trong thế giới của tôi. Và cũng mong anh sau này đừng xuất hiện nữa.
Vưu Giai Hàng định nói thêm gì đó nhưng nhìn mấy người đứng phía sau mình thì lại thôi: “Cơm của cô ấy lạnh rồi, để tôi lấy đồ ăn nóng cho cô. Vịt quay cô thích ăn nhất, còn cả hoa quả và bánh bao nữa. Ăn mỗi thứ một chút đi!”
“Mang đi! Tôi sẽ không ăn đâu!”, Bạch Doanh gào lên nhưng ngay sau đó lại nuốt nước bọt.
Mùi đồ ăn hấp dẫn quá, nhất là đã hai ngày hai đêm cô không ăn gì, nên chỉ cần là con người thì đều không thể chịu nổi khi ngửi thấy mùi vị này.
Hơn nữa Vưu Giai Hàng cũng biết Bạch Doanh rất thích ăn, không thể nào mà không muốn được. Cơm canh trước đó chỉ có nước lõng bõng. Đừng nói là Bạch Doanh không ăn, ngay đến cả chó cũng chưa chắc đã ăn mấy thứ đó.
“Phải sống mới là điều quan trọng nhất, con kiến còn luôn muốn sống sót chứ đừng nói là con người!”
Nói xong Vưu Giai Hàng quay người rời đi. Một lúc sau có tiếng đóng cửa. Không cần nói cũng biết Vưu Giai Hàng đã đi xa, ngoài cửa chỉ có hai người và không còn thị vệ nào khác.
Bạch Doanh quay lại nhìn vịt quay với mùi thơm béo ngậy, đúng là sự hấp dẫn chết người.
“Hầy! Còn ba ngày nữa! Muốn chết mà không dám, chi bằng làm con ma no cũng được!”
Nói xong cô lập tức bước lên vặn con vịt, rồi ngoạm một miếng thịt, một miếng bánh bao, uống thêm nước. Bỗng cô cảm thấy phải sống thật vui, nếu không giờ tới cảnh này sẽ cảm thấy hối hận vì có những chuyện không thể làm.
“Ông bà, cháu xin lỗi…có thể cháu không thể báo thù cho hai người được rồi!”
“Tiểu Hắc, xin lỗi, chị không thể đưa em đi khám phá thế giới bên ngoài được nữa!”
“Còn cả tên khốn Mạc Phong, chưa kịp bày tỏ đã chiếm đoạt người ta, kiếp sau sẽ đổi là anh thích tôi nhé!”
“…”
Vừa nói cô vừa rơi nước mắt.
Có cảm giác đây giống như bữa cơm trước khi đi ra pháp trường vậy. Mà đúng là như vậy thật, là bữa cơm nuôi người trước đi đem đi chém.
Tuyệt thực chẳng qua do đồ bọn họ nấu quá khó ăn, hơn nữa trong đầu cô lại luôn có suy nghĩ muốn chết.
Sẽ có người hỏi, ở trong động xunh quanh là vách đá, sao không đụng đầu mà chết. Vì có câu nói thế này muốn chết mà lại không dám!
Câu này mà dùng để miêu tả Bạch Doanh thì đúng không để đâu hết đúng!
Cô dám chết nhưng không dám đâm đầu vào tường. Nếu có ai dùng dao chặt cô thì cô sẽ thò đầu ra ngay.
Nỗi sợ bị người khác giết và tự sát là khác nhau. Tự sát sẽ nảy sinh nỗi sợ vô hạn. Thế nên những người dám đứng trên tầng nhảy xuống phải có dũng khí khủng khiếp lắm.
Cạch!
Bạch Doanh nhai chậm lại. Rõ ràng là vừa rồi cô đã cắn phải thứ gì đó.
Cô vội vàng nhổ ra, chỉ thấy một cuộn giấy da bò nhỏ cỡ móng tay rơi xuống đất.
“Đây là gì vậy?”
Cô vội nhặt lên. Nếu ở trong nhà giam thành phố thì có khi cô đã bị phát hiện vì có gắn camera khắp nơi, còn ở đây thì không. Vì đây là Nam Khương, cuộc sống dường bị bị bó gọn trong khuôn khổ này, rất hiếm khi nhìn thấy những đồ vật hiện đại. Đến ngay cả mấy cái bóng đèn cũng là do cô mang từ ngoài về.
Ban đầu cô còn dọa mọi người sợ hết hồn. Họ nói cô là yêu nữ.
Những bộ tộc tự nhốt mình sẽ không thể chấp nhận được những loại văn hóa như thế, và họ càng ngày càng thoát khỏi quỹ đạo của thế giới bên ngoài. Môi trường sống hiện tại của họ có phần giống người Maya cổ đại, có thiên văn học, địa lý, còn có cả đọc vị chòm sao nhưng lại không chịu tiếp nhận những thứ mới mẻ.