Chương 670
“Vậy à? Đây tính là lý do à? Còn tưởng có cao kiến gì cơ?”
“…”
Cả phòng họp không ít người lộ ra vẻ mặt chế giễu khinh thường, đến Tống Thi Vũ, An Nhiên, Mục Thu Nghi cũng có hơi tái mặt.
Quả thực lời Mạc Phong vừa nói có rất ít giá trị thực tiễn, khó mà hòa hoãn được cơn giận của mọi người vì đã phải chờ đợi cả tiếng trước đó.
Mục Thu Nghi hung dữ trừng anh một cái, dường như đang bảo anh nhanh chóng nghĩ cách thay đổi cục diện, không thì đến lúc đó sẽ mất mặt tới mức chẳng còn gì luôn.
Nhưng Mạc Phong vẫn gửi tới cô ánh mắt an ủi, xém chút nữa khiến cô xỉu luôn tại chỗ.
Đến lúc này rồi mà còn không quên làm màu!
“Khụ khụ, sau đây tôi sẽ nói vài kiến nghị nhỏ của tôi với việc đưa sản phẩm lên thị trường!”
“Đầu tiên là đối với trong nước, ngoài nước, mỗi một kênh sẽ gửi đi mười nghìn sản phẩm, săn sale 1 đồng vào vào lúc 0 giờ. Sau đó đưa thông tin một tuần sau sẽ có hoạt động giảm giá, nhưng lần này chỉ có năm nghìn sản phẩm. Đối với hoạt động này giá lấy mười phần trăm lợi nhuận làm chuẩn!”
“Cuối cùng tháng sau nói với mọi người thời gian chính thức đưa sản phẩm ra thị trường, và vẫn chỉ đưa ra mười nghìn sản phẩm, nhưng chiếu theo lợi nhuận hai trăm phần trăm để định giá.”
“Đây gọi là Mưu đồ được mất Mobil, hay còn gọi là Marketing bỏ đói!”
“…”
Lúc này, Mạc Phong vẽ lên tấm bảng đen bên cạnh một số ‘8’ Ả rập ngược.
Phía trên số ‘8’ này tương đối nhỏ, phía dưới lại vẻ đặc biệt to.
Người thông minh vừa nhìn đến bức hình này sẽ hiểu được ý nghĩa ngay, ngược lại người chậm thì vẫn đang vò đầu bứt tai nghĩ vấn đề này.
Bốp… bốp… bốp…!
Lúc này Giám đốc Kim ngồi bên cạnh Tống Thi Vũ nhìn Mạc Phong với gương mặt thưởng thứ và còn vỗ tay không ngừng.
“Với nguồn thông tin ít ỏi như vậy mà anh có thể đưa ra phương án lên kệ sản phẩm trong khoảng thời gian ngắn thế này, có thể gọi là thiên tài đấy!”
Có được sự thừa nhận của Giám đốc Kim, trên gương mặt của Mục Thu Nghi cũng lộ ra tia đắc ý: “Quả thật Giám đốc Kim nói không sai, năm đó anh ta thực sự là thiên tài nổi tiếng của Hoa Hạ! Thậm chí mười sáu tuổi đã phá lệ lấy được vị trí số một đại học Yến Kinh!”
Phụ nữ đều thích so sánh, lúc học so sánh thành tích, trưởng thành so sánh chồng, về già so sánh con cái, chết vẫn muốn so sánh mộ.
Lúc trước không ít người có ấn tượng không tốt lắm với Mạc Phong, mặc dù không nói thẳng nhưng cô có thể cảm nhận được rất nhiều người ở sau lưng đều đang bàn tán anh là trai bao, được phụ nữ bao.
Thậm chí còn có người nói sau này không chừng công ty cũng bị Mạc Phong chiếm làm của riêng.
Nhưng rất ít người biết, nếu như công ty này không có Mạc Phong thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Dẫu sao hiện tại thân phận Mạc Phong cũng đã bị lộ rồi, cũng không cần giấu giấu diếm diếm nữa. Cho nên Mục Thu Nghi đem chuyện anh từng là thần đồng thiên tài được Hoa Hạ công nhận nói ra cũng chẳng sao cả.
Giám đốc Kim thì mang gương mặt tán thưởng đánh giá Mạc Phong. Cô ấy khẽ cười nói: “Hóa ra như vậy, nhưng tôi không hiểu tại sao người ưu tú như vậy lại làm bảo vệ ở công ty chứ?”
“Thực ra có tiền hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi thích làm bảo vệ!”, Mạc Phong xòe tay ra, cười xấu xa nói.
“…”
Xém chút nữa Mục Thu Nghi đã chẳng cười nổi, tên này luôn nói những câu khiến người ta tức gần chết.
Nếu như thực sự không thích tiền thì Mạc Phong cũng sẽ không tự mình mở công ty, đi con đường riêng.
Tiền là Tiên là Phật, khiến người ta càng nhìn càng thích, chẳng qua ở trước mặt người khác đương nhiên phải ra vẻ một chút.
Ví dụ như doanh nhân nổi tiếng Mã Vân, nói chuyện hối hận nhất đời mình chính là sáng lập ra Alibaba, cả đời này chưa từng đụng tiền, không có hứng thú với tiền.
Vô tình làm màu luôn là đòn đánh chí mạng. Đương nhiên Mạc Phong của hiện tại chưa đạt được đến cảnh giới đó.
Giám đốc Kim cũng chẳng hề tức giận mà chỉ gật đầu rồi nhìn về phía Mục Thu Nghi nói: “Tổng giám đốc, tôi cảm thấy mô hình kinh doanh này của anh ta có thể thực hiện!”
“Bỏ phiếu biểu quyết đi! Giơ tay trái để tán đồng phương án này, giơ tay phải để phản đối!”
Lúc này mọi người bắt đầu nhìn nhau, người dẫn đầu giơ tay vẫn là Giám đốc Kim.