Chương 534
“Thiếu chủ mau đi đi, ở đây có chúng tôi giữ chân giúp cậu!”, Viên Bá Thiên cầm hai tay hai thanh giản* chặn trước mặt đám đông và hô lên.
*giản: binh khí cổ Mỗi người Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên đứng về một hướng, chặn đám người như hổ đói đang nhìn chăm chăm kia.
Mạc Phong cũng chẳng còn thời gian để tìm hiểu xem tại sao họ lại gọi mình là thiếu chủ. Nhưng khi anh quay người định rời đi thì bỗng nhiên lại đứng khựng lại.
“Anh Mạc! Đừng do dự nữa, mau đi đ!”, Trương Phong nhìn anh kêu lên.
Anh móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp vứt tới. Viên Bá Thiên lập tức đưa tay ra đón lấy. Hắn nhìn kỹ thì thấy số điện thoại của Mạc Phong trên đó.
“Sau khi sự việc kết thúc, nếu chưa chết thì tới Giang Hải gặp tôi!”
Viên Bá Thiên nhếch miệng cười: “Cảm ơn thiếu chủ!”
Nói xong, Mạc Phong lao xuống núi, nhưng lúc này bỗng có vài kẻ mặc đồ đen xuất hiện.
“Muốn chạy à! Đâu dễ vậy!”, một kẻ mặc đồ đen cười lạnh lùng.
Tất cả đều mặc áo đen, không nhìn rõ cả ngũ quan, trông cứ như một đống khí đen tụm lại vậy.
Mạc Phong xoay kiếm Tàn Uyên, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu vàng. Vị trí nơi hướng kiếm vung tới tạo thành một đường rãnh sau trên mặt đất.
Rầm!
Lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trên núi.
Trong nháy mắt mấy tên mặc áo đen bị đánh bay trong không trung.
Vụt!
Vài đường kiếm khí quét qua.
Quần áo của mấy kẻ đó lập tức bị rạch rách, khi ngã xuống đất chỉ còn lại mỗi quần sịp trên người.
Đám người Viên Bá Thiên đứng gần đều ngây người khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Chỉ một nhát kiếm!
Chỉ một nhát kiếm thôi mà đã khiến bảy cao thủ nhà họ Tống thuê với một đống tiền đã ngã bất động dưới đất. Rõ ràng thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều so với lần trước khi họ gặp mặt.
Đúng lúc này, điện thoại của Viên Bá Thiên đổ chuông.
Hắn lấy ra xem thì thấy là số của Tống Thanh Sơn gọi tới. Hắn do dự một lát rồi nghe máy.
“Alo! Có chuyện gì nói nhanh, tôi còn đang bận!”, Viên Bá Thiên nói với vẻ thản nhiên.
Tống Thanh Sơn bỗng giật mình. Mặc dù trước đây gã này cũng lạnh như băng và không thích nói nhiều nhưng không đến mức như thế này.
“Viên Bá Thiên! Các người làm cái trò gì vậy. Ba kẻ rác rưởi. Tôi kêu giết chết thằng nhóc đó, tại sao lại thả nó?”, Tống Thanh Sơn gầm lên từ đầu dây bên kia.
Viên Bá Thiên chầm chậm bỏ điện thoại xuống và vứt vào khoảng không.
“Rồng vươn ra biển, hổ đã xuống núi! Nhà họ Mạc đã quay lại rồi!”
Rầm!
Chiếc điện thoại nổ tung giữa không trung như pháo hoa.
Lúc này Triệu Vô Cực đứng sau trầm giọng: “Đại ca, bọn chúng ép lên đây rồi!”
“Xử đi! Nhất định phải kéo dài thời gian cho thiếu chủ!”
Nói xong, ba người lập tức lao vào giữa đám đông.
Mấy chục người kia cũng lao tới như ong vỡ tổ. Trương Phong tách ra nhìn chăm chăm vào lão đạo sĩ đang chật vật bò dậy: “Giờ là lúc tính toán ân oán giữa hai ta rồi nhỉ!”
“Này! Cậu cứ nhìn chăm chăm vào tôi làm gì, tiểu tổ tông ơi tôi xin cậu, tha cho tôi đi!”, lão đạo sĩ suy sụp như sắp khóc tới nơi.
Ông nội xúi xẻo này không cần biết ở đây có bao nhiêu quân địch, chỉ nhìn chăm chăm vào một mình ông ta mới sợ Nếu Trương Phong không cảm thấy kiêng dè khi sử dụng Thần Quỷ Thất Sát Lệnh thì có lẽ lão đạo sĩ đã chết chắc rồi.
“Thái thượng thai tinh, ứng biến không ngừng, trừ tà diệt mị, đạo khí trường tồn, cấp cấp như luật lệnh! Phá Sát Lệnh!”
Lão đạo sĩ lập tức trốn phía sau lưng Hoa hòa thượng: “Mau chặn cậu ta lại!”
Gã hòa thượng vứt chuỗi ngọc Phật trong tay ra phía trước. Cả chín viên ngọc di chuyển vế phía mà Trương Phong đang lao tới.
Ầm!
Lúc này ở phía xa.
Mạc Phong tăng tốc chiếc Audi lên 180km/h khiến cả chiếc xe như bay lên.
Anh nghe thấy âm thanh nặng nề từ xa vang lên. Anh thầm nghĩ chắc chắn là họ đang giao đấu rồi, hơn nữa nghe có vẻ vô cùng ác liệt.
“Cảm ơn nhiều! Các vị!”
Anh đạp mạnh chân ga, cảnh tượng bên ngoài nhòe đi thành vệt dài, trong mắt Mạc Phong, giờ chỉ còn con đường trước mặt!”
Nói thật là tăng tốc tới 180km cũng khiến anh cảm thấy hơi sợ nhưng anh cũng hết cách.
Nếu với tốc độ này mà còn không đuổi kịp thì có lẽ ông cụ Lục đã rời khỏi thành phố Long Môn và tới thành phố Hải Môn rồi cũng nên.
… Tại khu vực ngoại thành của thành phố Hải Môn.
Một chiếc xe Rolls – Royce từ bên ngoài đi qua trạm thu phí tiến vào trong thành phố Hải Môn.
“Ông Lục, đã vào địa bàn của chúng ta rồi!”, người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen ngồi ở tay lái phụ nói với vẻ cung kính.
Lái xe gần sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng từ Long Môn về tới Hải Môn, hơn nữa tốc độ trung bình còn không thấp hơn 130km/h.
Ông cụ Lục thở phào: “Cuối cùng cũng về tới nhà rồi! Thi Vũ, tối nay em muốn ăn gì?”
Vừa nói ông ta vừa ôm eo Thi Vũ và cười với vẻ dâm đãng.
“Tôi không muốn ăn…”, cô hờ hững đáp lại.
Bây giờ Tống Thi Vũ chỉ cảm thấy lo lắng cho tình hình của Mạc Phong. Anh bị cả nhà họ Tống với nhà họ Lục công kích.
Mặc dù trước đây cô luôn đấu khẩu với anh và thi thoảng còn bị anh chọc cho tức chết nhưng lại cảm thấy rất vui. Cuộc sống phải có niềm vui thì mới cảm thấy không tầm thường.
Nhưng cô thật sự không muốn anh vì cô mà bị xảy ra chuyện ở duyên hải. Nếu không, sau này cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Mục Thu Nghi nữa.
“Sao thế? Tâm trạng không vui à? Hay là buồn vì chuyện của ông nội em?”, ông cụ Lục ôm eo cô khẽ hỏi: “Sinh lão bệnh tử mà, nhưng ông nội em là người hiền lành, sau khi chết chắc chắn sẽ được yên vị thôi!”
Tống Thi Vũ chỉ im lặng không nói gì. Cô khẽ gật đầu.
Đúng lúc này.
“Thưa ông! Vừa rồi nhận được thông báo, nói rằng cách chúng ta chưa tới mười kilomet có một chiếc Audi từ thành phố Long Môn chạy tới. Tốc độ đã đạt tới 200km/h! Hình như là đuổi theo chúng ta!”, tài xế lái xe sau khi tắt điện thoại bèn quay đầu lại kêu lên với ông cụ.
Người từng lái xe đều biết, nếu tốc độ chiếc xe mà tăng lên tới hai trăm thì điều đó có nghĩa là gì. Điều đó có nghĩa là bánh xe gần như không chạm mặt đất. Nếu mà xảy ra tai nạn thì chỉ có nước về chầu Diêm Vương.
Ông cụ Lục nghe thấy vậy bèn đanh mặt: “Không thể nào! Lẽ nào lại là thằng nhóc đó?”
“Cụ thể chưa rõ, chúng ta có cần cử người chặn lại không ạ?”, người tài xế nói với vẻ suy tư.
Khu vực ngoại thành của thành phố Hải Môn.
Mạc Phong nắm chặt vô lăng, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Mười kilomet đối với một chiếc xe đang chạy 200km/h mà nói thì chỉ cần chưa tới mười phút!
“Há há! Đuổi kịp rồi!”