Chương 910
Ba lô của Trương Phong chứa đầy giấy bùa và những thứ tương tự, đồ ăn thì có thể không cần chứ cái này nhất định phải mang theo.
Hai người cầm lấy một số thứ quan trọng rồi lao ra khỏi cửa.
Trương Phong vừa chạy vừa lấy ra một tờ giấy bùa.
“Không cần! Nghe kỹ là được, tiếng sáo xuất hiện rồi kìa!”, Mạc Phong nhanh chóng ngăn hắn lại, nhẹ giọng nói.
Âm thanh của loại sáo này rất êm dịu, rất lạ và có cảm giác rất kì ảo.
Có lẽ Hoàng Doanh đã bị thu hút bởi tiếng sáo, lúc này trong đầu anh hiện lên một phỏng đoán xấu.
Đó chính là Lạc Hoa Động Nữ được nói đến! Một trong ba thế lực lớn của Nam Khương!
Nếu đúng lúc này mà gặp phải Lạc Hoa Động Nữ như trong truyền thuyết thì không biết Mạc Phong có thể xử lý được không.
“Cậu nghe nói về Lạc Hoa Động Nữ của Miêu Cương bao giờ chưa?”
Trương Phong nghe thấy vậy bèn gật đầu: “Từng nghe một chút nhưng không rõ lắm. Nghe nói Lạc Hoa Động Nữ có thể khiến phụ nữ trở nên xinh đẹp như hoa đào, mấy ngày không ăn không ngủ rồi thậm chí khi chết còn mặc váy đỏ như cô dâu đi lấy chồng. Có người lúc phát hiện được trên núi thì đã bị hút cạn tinh khí! Năm xưa tông Long Hổ đã cử không biết bao nhiêu người để điều tra việc này nhưng cũng không điều tra ra được bao nhiêu!”
“Đến tông Long Hổ cũng không xử lý được sao?”
Nếu đến ngay cả bộ phận chuyên quản lý vấn đề này còn không thể giải thích được thì Mạc Phong bỗng thấy chùng lòng.
Tiếng sáo mỗi lúc một gần, dần dần họ nghe thấy được tiếng bước chân của ba người.
“Anh Mạc! Phía bên này!”, Trương Phong chỉ vào bóng lưng của cô gái gần đó và kêu lên.
Một cô gái mặc váy ngủ đi chân đất chạy như bay vào rừng cây trước mặt.
Tốc độ của cô gái không hề kém tốc độ của những người luyện võ như bọn họ.
Mạc Phong nhìn bốn phía: “Chúng ta đang chạy về sau núi à?”
“Đúng vậy! Đây là phía sau núi mà trước đó Hoàng Doanh đã nói tới”, Trương Phong gật đầu xác nhận.
Trước đó Hoàng Doanh đã nói rằng Nam Khương có ba thần núi, một ở sau núi, một ở vách động và một ở đầm Bích Thu!
Xem ra không chỉ có Bạch Doanh nghe thấy tiếng sao mới bị mất đi lý trí vì những cô gái này đều lũ lượt chạy ra phía sau núi.
Lúc này phía trước xuất hiện bóng của hai người đàn ông, đi tới gần thì đó chính là Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên trước đó đuổi theo Bạch Doanh.
“Sao hai người lại ở đây?”, Trương Phong nhìn theo bóng lưng bọn họ và kêu lên.
Nhưng hai người Triệu Vô Cực không hề lên tiếng, cũng không hề quay đầu lại.
Mạc Phong vội vàng kéo tay Trương Phong: “Đợi đã, hình như có gì đó không ổn!”
Chỉ thấy Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên quay lưng về phía Mạc Phong, chắp tay vái mặt trăng và quỳ lạy.
Lúc này bên cạnh họ bỗng xuất hiện hai con chồn.
Đồng thời hai con chồn này cũng quỳ xuống và lạy mặt trăng.
“Chồn vái trăng sao? Chúng đã biết hấp thụ linh khí của đất trời và biết tu luyện rồi!”, Trương Phong kinh hãi kêu lên.
Lúc này phía sau họ có tiếng bước chân. Họ quay lại nhìn thì người tới không phải ai khác mà chính là Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực.
“Thiếu chủ, sao hai người lại ở đây?”, Sở Nam Thiên kêu lên.
Mạc Phong quay lại nhìn bỗng giật mình. Một giây trước hai người họ còn đứng trước mặt Mạc Phong, sao trong nháy mắt đã đứng phía sau rồi?
“Nếu hai người ở đây thì hai kẻ trước mặt khi nãy là ai?”
Cả bốn người lập tức nhìn thì hai kẻ kia đã biến mất, chỉ còn lại hai con chồn đang quỳ lạy.
Nếu chỉ có một mình Mạc Phong thì có thể anh còn cho rằng mình bị ảo giác. Nhưng đến cả Trương Phong cũng nhìn thấy thì không thể nào.
Trương Phong vội vàng lấy ra một chiếc gương đồng bát giác, chiếu về phía Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực nhưng không có gì xuất hiện, chỉ có khuôn mặt bình thường.
Hắn và Mạc Phong nhìn nhau sau đó gật đầu, ngầm hiểu hai người họ là thật.
Vậy thì hai kẻ quỳ trước mặt lúc này là giả mạo. Có thể đó là ảo giác do thứ gì đó biến hóa tạo thành.