Chương 745
Cũng không biết linh chi lửa này có phải được trồng nhân tạo không mà anh không cảm nhận được mùi thuốc của nó. Cho nên Mạc Phong thêm giá cũng không quá nhiều, dù sao mỗi lần đều chỉ thêm năm trăm nghìn là đủ!
Trải qua mấy lần đấu giá, giá của nó được tăng lên tới hai mươi chín triệu tệ.
Mạc Phong bắt đầu toát mồ hôi hột.
Ông nội nó chứ! Mấy người này đều xem tiền như nước sao?
Cảm thấy mấy triệu trong miệng họ nói ra giống như mấy chục đồng vậy.
“Ba mươi triệu!”
Rầm…!
Ngay lúc này, một âm thanh từ phía sau nhóm người truyền đến.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lúc này Tư Đồ Yên cầm lấy tấm bảng đứng lên.
Linh chi lửa dù có quý gía tới mức nào thì khi vượt mức ba mươi triệu cũng đã là vượt quá giá trị thực của nó.
Cho dù mỗi lần Mạc Phong đều thêm năm trăm nghìn thôi thì số tiền cũng đã vượt mức ba mươi triệu.
“Ha ha, cậu Mạc vẫn muốn tiếp tục thêm giá sao? Có cần tôi giúp anh hô ba mươi triệu năm trăm nghìn không?”, lúc này Tư Đồ Yên giơ bảng cười lạnh nói.
Toàn hội trường không kìm được bèn cười xôn xao.
“Quả nhiên nhà họ Mạc thật sự đến đường cùng rồi, hơn hai mươi năm trước có thể đứng lên với giá trị hàng trăm tỷ. Hiện tại con trai của Mạc Yến Chi lại khổ sở đến bước này, thật sự làm mất mặt cha anh ta!”
“Nghe nói tên nhóc này vẫn luôn trốn ở Giang Hải, sống cuộc sống của tầng lớp hạ lưu. Như vậy mà đòi so sánh với cậu Tư Đồ sao?”
“Đúng vậy, nhà Tư Đồ bây giờ khác gì mặt trời trung tâm, thịnh vượng có khi còn hơn cả nhà họ Mạc năm xưa nữa. Cái ngữ cậu ấm bị kia mà bị flop thì không bằng cả con chó ấy chứ!”
“…”
Mục Thu Nghi nghe những lời thảo luận xung quanh không kiềm được kéo nhẹ tay áo Mạc Phong, thấp giọng dò hỏi nói: “Họ đang nói anh sao?”
“Đúng vậy!”, Mạc Phong gật đầu, giống như những lời bọn họ nói không liên quan gì tới anh cả.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, vốn dĩ đời người ngắn như vậy, việc gì phải vì mấy chuyện này mà phiền lòng!
“Vậy chúng ta có cần thêm giá không?”, Mục Thanh Nghi nhìn xung quanh khẽ hỏi.
Nếu thật sự thêm năm trăm nghìn, e rằng sẽ khiến những người ở đây cười chết mất.
Mạc Phong giơ bảng: “Lần này chúng ta thêm một triệu!”
“Ba mươi lăm triệu!”
Nhưng bảng anh còn chưa giơ lên thì một giọng nói khác từ phía sau truyền đến, vang dội cả đại sảnh.
Thoắt cái thêm năm triệu!
Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy lúc này Dương Thái Nhi đang cầm bảng.
Tư Đồ Yên nhìn thấy Dương Thái Nhi thì chau mày: “Ồ! Cô Dương cũng có hứng thú với món dược liệu này à?”
“Sao, lẽ nào chỉ có anh mới được phép trả giá sao?”, giọng điệu của cô ấy vẫn thuộc dạng không xem ai ra gì..
Lúc này Tưởng Minh Xuyên ở bên cạnh kéo lấy cô: “Cô điên rồi sao? Ba mươi lăm triệu mua một cây dược liệu?”
“Tôi sợ cái gì, dù sao cũng quẹt thẻ nhà họ Tưởng các người mà!”
“Cô…!”
Lúc này Mạc Phong cũng đặt bảng xuống.
Mục Thu Nghi thấy anh không tính giơ bảng, liền vội nói: “Lần trước không phải anh nói linh chi lửa này có thể cứu sống Diệp Đông Thanh sao? Nếu như chê đắt thì đưa bảng cho em, cùng lắm em tốn một trăm triệu để mua về!”
“Thôi đi, sau này tự anh đi tìm vậy, cây này để cho cô ấy bồi bổ cơ thể”, anh khẽ nhếch miệng cười khổ.
Không biết vì sao Mục Thu Nghi lại cảm thấy hơi ghen khi nghe anh nói vậy.
Rõ ràng là anh rất muốn có được linh chi lửa. Anh đã tranh giành với Tư Đồ Yên lâu như vậy, khiến giá bị đẩy lên ba mươi triệu mà chưa chịu buông tha. Thế mà Dương Thái Nhi vừa giơ bảng thì anh lập tức hạ bảng xuống.
Nhìn là biết ngay anh vẫn còn quan tâm tới cô ấy.
“Anh vẫn thích cô ấy đúng không?”, Mục Thu Nghi cười châm biếm, thấp giọng hỏi.
Anh lại cười, lắc đầu: “Em ghen rồi à?”