Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98: Súng thiên mệnh AWM

 

Tần Lam đi giày cao gót đứng lảo đảo, cộng thêm việc Mạc Phong vô tình đá vào chân phải của cô khiến cô mất thăng bằng.

 

Và cứ thế đổ vào lòng anh.

 

Tư thế đó không những khiến người khác nhìn không thuận mắt mà mấu chốt là lúc này tay của Mạc Phong còn đặt lên cả người Tần Lam.

 

Mấy viên cảnh sát đứng bên cạnh lập tức quay người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. “Khốn nạn, anh bỏ tôi ra!”, Tần Lam tức giận hét lên. “Ờ, cô nói đấy nhé!”

 

Anh vừa thả tay là Tần Lam ngã ra đất, mồm vập phải cả đám cỏ. “Anh thả thật à!”, ánh mắt cô như muốn bốc hỏa.

 

Sao trên đời lại có người đàn ông thẳng đến mức ngày thơ thể không biết

Mạc Phong nhún vai ra vẻ vô tội: “Người bắt tôi thả tay ra là cô, thả rồi mắng tôi cũng là cô, rốt cuộc là muốn thế nào đây!”

 

Hầy, phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu.

 

Giang Tiểu Hải ở bên cạnh giật giật khóe miệng, có lẽ cậu ấy đã quen với những trò này của đội trưởng.

 

Tần Lam bò dậy chỉ vào Mạc Phong và gầm lên: “Bọn tôi đang phá án, mau rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ bắt anh vì tôi gây cản trở công vụ đấy!” “Đội trưởng! Không hay rồi, Vương Phú Quý lên thuyền rồi, mục tiêu đang di chuyển!”, Giang Tiểu Hải hô lên.

 

Đúng là có tiếng động cơ thuyền ầm ầm rời đi, nhưng mặt sông nhiều sương mù quá nên chỉ có thể nhìn thấy mập mờ. “Hỏng rồi, gã đó định bỏ trốn, vừa nãy gửi video cho cô, cô không xem à?”, Mạc Phong chau mày trầm giọng hỏi.

 

Video sao?

 

Nhắc tới video là Tần Lam muốn xù lông. Cha nội này khiến cô không dám ngẩng mặt trước đồng nghiệp mà giờ còn dám nhắc tới chuyện video à?

 

Tần Lam tức giận chau mày chỉ vào Mạc Phong và gầm lên: “Anh còn dám nhắc tới chuyện video à! Anh có biết đã khiến tôi mất mặt thể nào không! Anh là tên khốn, sự trong sạch của tôi đã bị anh hủy hoại hết rồi!” “Cùng lắm thì tôi chịu trách nhiệm!”

 

Mạc Phong cũng không biết giải thích thế nào bèn nháy mắt ra hiệu cho Giang Tiểu Hải mở video ra cho Tần Lam xem. “Tôi không xem, đừng có để mắt tôi phải xem thứ dơ bẩn đó nữa!”, Tần Lam quay đầu đi nói với vẻ kiêu ngạo.

 

Nhưng âm thanh phát ra trong đoạn video này là tiếng kêu thất thanh của một cô gái.

 

Một người đàn ông nặng mỡ cầm dao giết chết một cô gái mới chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi.

 

Rồi rạch người cô ấy ra lấy nội tạng cất trữ vào hộp đông lạnh. “Qe anh chắc đây là thật mà không phải phim chứ? Qe..”, Tần Lam nôn khan mấy lần rồi ngẩng đầu lên kinh ngạc nói.

 

Mạc Phong lấy lại vẻ nghiêm túc “Có nói xem

 

Đúng lúc này một viên cảnh sát chạy tới hành lẻ với Tân Lam bằng vẻ hoang mang: “Đội trưởng Tần, ban đầu là hàng đó được xác định là ở trên thuyền, nhưng do sương mù nhiều quả, chúng tôi không nhìn rõ nên không thể tiếp tục đuổi theo được!” “Tôi có cách!”, Giang Tiểu Hải hô lên.

 

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu ấy. Tiểu Hải lấy ra một món đồ ở dưới đáy máy tính.

 

Sau khi mở ra thì là một chiếc máy mô hình nhỏ có gần camera. “Trời, chuyên nghiệp thế? Bạn của anh làm nghề gì vậy?”, Tần Lam cũng bị kinh ngạc bởi khả năng của Giang Tiểu Hải.

 

Mạc Phong nhún vai tỏ ý thường thôi: “Trên người cậu ấy toàn đồ công nghệ, thứ này chẳng có gì lạ!”

 

Giang Tiểu Hải đưa cho Mạc Phong một thứ giống như tai nghe nhưng dần nhét bên trong tai, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.

 

Đây là tai nghe thông tin dùng trong quân đội! Không bao giờ xuất hiện ngoài đời.

 

Tần Lam cảm thấy vô cùng tò mò về thân phận của hai người này. Trước đây thân phận của Mạc Phong đã đủ để khiến cô tò mò tới mức mất ngủ mấy đêm liền.

 

Giờ xuất hiện thêm một người đồng sự y hệt khiến cô cảm thấy có vẻ cả hai đến từ cùng một nơi l “Đội trưởng đeo tai nghe vào, em dùng máy này có thể thăm dò được vị trí”, Giang Tiểu Hải nhanh chóng thao tác trên laptop, bỗng nhiên cậu ấy nhìn thấy tốc độ chấm đỏ di chuyển trên màn hình bèn kêu lên: “Kkhông hay rồi, bạn chúng đã ra khỏi lưu vực Giang Hải, có lẽ những kẻ trên thuyền có mang theo vũ khí”

 

Mạc Phong nhìn xung quanh và phát hiện ra một chiếc xuồng máy. “Đây là giấy chứng nhận được sử dụng súng của tôi, có thể xin cho tôi một khẩu súng từ đồn không?”, anh lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong túi và trầm giọng.

 

Đây là giấy chứng nhận có thời gian sử dụng vĩnh viễn do cơ quan quân sự cao nhất Hoa Hạ cấp, dù giải ngũ thì vẫn được dùng trong trường hợp bắt buộc, không hạn chế thể loại.

 

Tờ giấy được rút ra khiến Tần Lam hết hồn.

 

Cô ấy càng cảm thấy nghi ngờ về người đàn ông trước mặt này. Anh là quân nhân sao?

 

Rốt cuộc đã từng giữ chức vụ gì trong quân đội? “Anh muốn súng gì?” “AWM, súng thiên mệnh! Tốt nhất là cho tôi thêm kính ngắm!”

 

Tần Lam tối mặt: “Xin người, chúng tôi chỉ là đồn cảnh sát, làm gì có loại súng đó!”

 

AWM là súng bắn tỉa với khả năng sát thương cực cao. Có thể bắn xuyên tường dày 10cm, sức công phá mạnh tới kinh hồn.

 

Cũng tại bệnh nghề nghiệp của Mạc Phong. Vì trước đây trong quân đội, đội đặc công Blade quá xuất sắc nên hầu như muốn gì được nấy.

 

Thứ thường thấy nhất ở đồn cảnh sát là súng 45, loại có thể bắn được bảy viên liên tiếp.

 

Mạc Phong bắn người về phía trước, đưa cùi chỏ lên đỉnh đầu, rút khẩu súng ở eo Tần Lam ra: “Vậy dùng tạm cái này đi nhat định không được để cái đần đó rời khỏi Giang Hail”

 

Nói xong anh nhảy lên xuống, nhưng vừa đứng vững thì chiếc xuồng bằng chao đảo, anh quay lại nhìn thì thấy Tần Lam đã nhảy xuống theo “Cô điên à, vừa này không nghe rõ sao, rất có khả năng những người trên thuyền đều mang vũ khí, mau quay lại đi, Mạc Phong tài mặt, trầm giọng.

 

Tần Lam đặp bốp vào đầu anh: “Giữ thể diện cho mà còn không biết, anh là cảnh sát hay tôi là cảnh sát? Giờ cùng làm anh có thể được coi là người dân phối hợp hành động cùng tôi, không có tôi tức là anh tự ý hành động, bị xử mười mấy năm bóc lịch đấy, có tin không?” “Nhưng mà…dần theo phụ nữ không tiện, tôi vừa phải đề ý kẻ địch, vừa phải chăm sóc cô. Thế mà gọi là giúp à. Gây thêm rắc rối cho tôi thì có?”, anh phất tay, cảm thấy Cạn lời.

 

Nhưng Tần lam cũng không nói nhiều mà chỉ ngồi xuống và khởi động xuồng máy. “Từ giờ phút này anh có thể không cần coi tôi là con gái!”

 

Lúc này bên tại Mạc Phong vang lên tiếng kêu: “Đội trưởng, vòng qua chỗ bên cạnh, lái về hướng Đông Nam.

 

Mạc Phong vỗ vai Tần Lam cười đều: “Người anh em, lái về phía Đông Nam, tốc độ bốn mươi dặm trên giờ!”

 

Anh em?

 

Bảo anh ta đừng coi mình là con gái thì anh ta làm thật đấy à?

 

Đồ khốn này! Đợi mọi chuyện giải quyết xong tôi sẽ tính số với anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK