Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 859

Bọn họ chào hỏi vài câu rồi chuồn thẳng.

Lúc này bên ngoài cửa.

Ông Tám đã đưa người của mình tới vây vòng trong vòng ngoài biệt thự nhà họ Tô, bất cứ ai đi ra cũng sẽ lọt vào tầm mắt của họ.

“Chậc chậc, đây không phải đường chủ Hoàng, đường chủ Trương sao? Sao mặt mũi xám xịt đi ra thế kia? Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông hói đầu vừa đi ra mặt sầm lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã nở một nụ cười đáp: “Ha ha, ông Tám lại đùa rồi. Ông cũng đừng đùa cợt với bọn tôi như vậy, sau này chúng ta đều là người một nhà, vẫn nên nể mặt nhau chút thì tốt hơn!”

“Ai là người một nhà với ông?”, ông Tám khoanh tay trước ngực cười lạnh nói: “Tốt nhất là giờ ông nên khách sáo với tôi một chút. Tông nhánh của ông cũng thuộc phạm vi kiểm soát của chúng tôi. Chỉ cần tôi thấy không vui là có thể “nuốt gọn” ông bất cứ lúc nào đấy!”

“Ông…!”

Lúc này, một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh giải thích: “Là thế này, giờ vị trí tông chủ của tông Thiên Long đã giao cho Mạc Phong rồi. Cậu chủ Mạc đã ra lệnh cho các tông nhánh lớn trực thuộc tông Thiên Long phụ trách việc buôn bán dược liệu ở Giang Châu và Tây Giang, cho nên sau này chúng ta mới trở thành người một nhà!”

Nghe thấy ba chữ “người một nhà”, nụ cười trên mặt ông Tám đông cứng lại.

“Hứ! Các người nên quy thuận cậu chủ Mạc từ lâu rồi, khôn ngoan thức thời thì phải đi theo cậu ấy. May mà cậu chủ trượng nghĩa, nếu không các người có thể hiên ngang lành lặn đi ra như vậy chắc?”, ông Tám giễu cợt.

Trải qua nhiều việc như vậy, ông Tám đã bắt đầu phục Mạc Phong từ tận đáy lòng. Quả thực ông ta đã bị sự quyết đoán và tài trí của chàng thanh niên nhỏ hơn mình hai ba chục tuổi này làm cho bội phục.

Con người muốn thành công không phải nhờ tuổi tác mà nhờ tấm lòng và tầm nhìn xa trông rộng.

Trong trận chiến Quan Độ, Viên Thiệu dẫn bảy trăm nghìn quân đi đánh một trăm nghìn quân của Tào Tháo mà vẫn thất bại ê chề đó thôi? Có trong tay quân bài tốt nhưng Viên Thiệu lại đánh sai cách nên thua không còn mảnh giáp cũng là điều dễ hiểu.

Cho nên trong lòng ông Tám, Mạc Phong văn võ song toàn như Tào Tháo, lại có tri thức và tầm nhìn xa trông rộng. Ông Tám đi theo anh có khi còn có ngày hiển hách thơm lây.

Trưởng mấy tông nhánh kia cũng hậm hực gật đầu chứ không dám nhiều lời. Dù gì ông Tám cũng đã theo Mạc Phong bao nhiêu năm, còn bọn họ chỉ mới vừa gia nhập. Nếu giờ gây sự với ông Tám thì sau này làm sao kiếm ăn ở cái máng này được nữa?

Lúc này trong biệt thự nhà họ Tô.

Trước khi Mạc Phong bế Tô Nguyệt lên tầng, anh quay đầu dặn Tô Dương đang đứng bên cạnh: “Chị chú trong người không khỏe nên tôi bế cô ấy lên nghỉ ngơi trước. Chú gọi người đến thu dọn bãi chiến trường ở đây nhé, loạn cào cào lên rồi!”

“Anh rể yên tâm, ở đây cứ giao cho em. Hai người cứ lên đó chơi thật vui vẻ đi, em không cho kẻ nào lên quấy rầy đâu!”, Tô Dương ra vẻ biết tỏng mọi chuyện rồi nhíu nhíu mày cười gian.

Mạc Phong khóe miệng giật giật, thằng nhóc này tuổi nhỏ mà biết nhiều chuyện lớn quá ha!

“Cun cút đi làm việc của chú đi!”

Nói rồi Mạc Phong bế Tô Nguyệt lên tầng. Anh đã đến nhà họ Tô vài lần rồi nên đường đi lối lại trong nhà anh đều biết.

Anh mở cửa phòng Tô Nguyệt, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Phòng của hội con gái luôn có sự khác biệt, lúc nào cũng có một hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng.

Trong căn phòng phảng phất hương thơm hoa dành dành. Mạc Phong ngẩng đầu lên thì thấy trên bậu cửa sổ được bày rất nhiều chậu hoa, giấy dán tường còn thơm mùi lan tử la. Chăn trên giường màu hồng phấn, bên cạnh còn để một con gấu bông nhân vật hoạt hình Patrick Star.

Có điều, hình như nhân vật hoạt hình này còn được gắn bảng tên. Mạc Phong bước lại gần xem thì thấy trên đó viết hai chữ “Mạc Phong”.

Lẽ nào Tô Nguyệt coi con gấu bông này là anh?

Mạc Phong cầm con gấu bông này ngồi xuống bên cạnh giường, nhưng anh vừa ngồi xuống thì đã cảm thấy… một vòng tay ôm lấy anh từ đằng sau.

“Anh có biết không, khi anh không ở đây em đã nhớ anh rất nhiều! Có nhiều khi nhớ anh tới cả một ngày, lại còn có thêm áp lực đè nặng lên vai. Thực sự có đôi lúc em đã gần như gục ngã, nhưng khi đó em lại nhớ đến anh, cho nên em mới mạnh mẽ đứng dậy được!”, Tô Nguyệt ôm lấy eo Mạc Phong, áp má vào lưng anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK