Chương 784
Đáng ghét nhất là Trầm Vạn Chung còn cầm súng dí vào sau đầu cô ấy.
Mạc Phong vung tay dùng kiếm chĩa vào mũi hắn, hét lên: “Thả cô ấy ra cho tôi, bằng không hôm nay tôi sẽ khiến ông chết không chỗ dung thân!”
“Dám dùng thái độ này nói chuyện với cậu sao?”
“Tôi không có người cậu nào như ông! Loại người chỉ biết đến tiền bạc, ngay cả tình thân cũng không cần mà cũng đáng làm cậu của tôi sao? Đừng có mơ nữa!”
Trầm Vạn Chung cười lớn: “Tuy rằng cậu không nhận tôi, nhưng trong cơ thể cậu vẫn chảy dòng máu của nhà họ Trầm chúng ta! Không phải tôi độc ác, có trách thì trách cậu được sinh ra ở nhà họ Mạc ấy!
Chỉ cần cậu và bố cậu giao đồ ra, tôi tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho hai người! “
Sự giễu cợt ẩn hiện dưới nụ cười lạnh lẽo của hắn đủ để chứng minh tính xác thực của câu nói này, cho dù hắn lấy được đồ đi chăng nữa, làm gì có chuyện sẽ buông tha cho bọn họ chứ.
Một kẻ đến cả chị gái mình cũng ra tay giết hại được sẽ nhân nhượng với người ngoài sao?
Sự tồn tại của nhà họ Mạc sẽ chỉ trở thành một hòn đá ngáng chân bọn họ phát triển mà thôi, muốn đứng đầu thiên hạ này không chỉ có mỗi nhà họ Tư Đồ!
Cùng lúc đó, bỗng một tiếng động lớn vang lên.
Rầm!
Một cú đấm đánh bay hai người, Si Mị Võng Lượng của nhà họ Tưởng bị thương mất hai người, Tứ Đại Diêm Vương của nhà họ Tư Đồ cũng bị nội thương, nhưng nhìn sang Mạc Yến Chi, ông ấy vẫn mặt không đỏ tim không đập, điềm nhiên như không.
Ông ấy chắp một tay sau lưng, lạnh nhạt cười: “Đây chính là cao thủ bảo vệ gia tộc sao? Một chiêu cũng không đỡ được!”
“Ông có lợi hại hơn nữa thì sao nào? Một mình nhà vua cũng đâu ôm hết được vàng bạc châu báu! Hoặc là ông chạy trốn bỏ lại bọn họ, hoặc là chết cùng bọn họ! Lại còn nói mình có đội quân ba trăm nghìn lính, doạ ai thế?”, Tư Đồ Sư Cưu khoanh hai tay trước ngực, bật cười ha hả.
Mạc Yến Chi khẽ nhún vai cười khúc khích: “Nếu là thật thì sao?”
“Nếu là thật thì tôi đây trồng cây chuối ăn phân!”
“…”
Thường Vân Sam cũng kéo tay áo của ông ấy: “Tôi nói này, đã lúc này rồi, ông còn giả vờ giả vịt gì nữa?”
Mạc Yến Chi vẫn chắp hai tay, cười khinh: “Tiểu Phong!”
“Bố, sao vậy ạ?”, Mạc Phong chĩa thanh kiếm Tàn Uyên ra sau lưng, nghi ngờ hỏi.
“Chẳng phải trước đây con lấy được một quyển sổ sao? Học được ca khúc bên trong đó chưa?”
Sổ?
Mạc Phong không khỏi sửng sốt, vội vàng lật tung ba lô, trong đó có một quyển “Ngũ Âm Lục Luật”.
“Là quyển này ạ?”
Lúc trước anh cũng lật qua mấy ca khúc khi ở trong tù, cảm thấy bản nhạc đầu tiên được viết rất hay, có những đoạn thăng trầm thật tuyệt vời. Mạc Phong từ khi còn rất nhỏ đã có hứng thú với giai điệu, có nhiều loại nhạc cụ không cần người hướng dẫn nhưng anh vẫn sử dụng thông thạo.
Ví dụ như đàn piano, anh gần như chỉ cần chạm vào vài giây, không cần giáo viên dạy đã biết đánh. Các loại nhạc cụ khác như đàn Guitar hay đàn Organ, anh cũng chỉ cần xem cách người khác biểu diễn là có thể mường tượng ra cách đánh. Dần dần anh bắt đầu có những hiểu biết nhất định về giai điệu, xem qua ca khúc cũng có thể ngâm nga hát, thậm chí khi ở trong tù, anh còn dùng đũa gõ bát để tạo ra giai điệu.
“Đúng vậy, là quyển này! Con có thể chơi nhạc trong đó không?”, Mạc Yến Chi chắp hai tay sau lưng thản nhiên nói.
Mạc Phong gật đầu: “Con biết ca khúc đầu tiên nhưng không có nhạc cụ ạ!”
“Con dùng cái này đi!”
Lúc này, ông ấy lấy ra một cây sáo rồi ném qua, Mạc Phong nhận lấy, không khỏi ngẩn ra: “Dùng cái này ấy ạ?”
“Không biết dùng sao?”
“Biết ạ!”
Mọi người đều không hiểu rốt cuộc Mạc Phong định làm gì.
Tư Đồ Yên lẩm bẩm với vẻ mặt khó hiểu: “Đã đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn còn tâm trạng để thổi sáo sao?”