Chương 442: Kỷ tử pha trong bình giữ nhiệt
Thấy anh cứ đứng ngây ra không chịu mở cửa, Tô Nguyệt lại ném gối về phía anh: “Đứng ngây ra đó làm gì, mở cửa đi chứ!”
Thận tinh dùng để nuôi nguyên khí. Giờ Mạc Phong không chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi mà đến ngay cả tư duy cũng trở nên ù lì.
Hầy!
Già rồi, xem ra sau này thật sự không được như vậy nữa.
Cánh cửa mở ra, chỉ thấy ông cụ tươi như hoa nhìn chăm chăm vào bên trong.
“Ông…ông nhìn gì vậy?”, Mạc Phong cười lúng túng.
Tình huống này thật khó nhìn mặt nhau, tới nhà người ta ăn cơm lại còn…
Thế nhưng ông cụ chỉ cười: “Không có gì, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, hai đứa có muốn xuống ăn không?”
Hôm nay họ phải đi làm. Nhìn đồng hồ đang là sáu rưỡi, còn một tiếng nữa mới phải đi.
“Đây là quần áo của cháu, mặc vào đi!”, Tô Thanh Hà lấy quần áo từ phía sau ra đưa cho Mạc Phong.
Anh lấy điện thoại ra xem. Ôi trời hơn ba trăm cuộc gọi nhỡ.
“Tối qua điện thoại của cháu kêu suốt ạ?”, Mạc Phong ngẩng đầu nhìn ông cụ với vẻ kỳ lạ.
Tô Thanh Hà chống gậy, giả bộ ngây ngô: “Ông không biết, tuổi cao nên tai kém lắm. Hôm qua hai đứa cũng chơi muộn lắm phải không. Thanh niên cũng phải biết tiết chế mới được!”
Nghe thấy vậy, Mạc Phong bỗng đỏ mặt. Tô Nguyệt thì càng không phải nói. Cô trốn trong chăn không dám thò đầu ra.
Anh cười lúng túng: “Hôm qua cháu uống nhiều quá…nên mất kiểm soát.
“Không sao, đều là đàn ông cả, ông hiểu mà!”
“…”
Sau đó ông nhìn anh cười. Biểu cảm của ông ấy như vậy thật sao?
Mạc Phong nhớ lại chuyện tối qua. Mặc dù anh uống nhiều rượu nhưng không hề quá say, chỉ đến khi uống vò rượu cuối cùng ông cụ mang ra, khi uống tới chén cuối cùng thì bỗng nhiên bất tỉnh nhân sự, những chuyện diễn ra sau đó thì không nhớ rõ lắm.
Lẽ nào tối qua anh bị chuốc thuốc?
Cũng không đúng, ông cụ cũng uống mà.
Có lẽ có nằm mơ anh cũng không ngờ thuốc được bôi ở miệng vò rượu. Đúng là ma cao một tấc đạo cao một trượng!
Anh đã cẩn thận như vậy mà vẫn bị gài. May mà không phải kẻ địch, nếu không lúc này thi thể của anh có khi đã bốc mùi luôn rồi.
Ông cụ đi khỏi, Mạc Phong đóng cửa lại. Tô Nguyệt lúc này mới thò đầu ra khỏi chăn: “Lấy quần áo dưới sàn giúp tôi!”
Nhìn đống quần áo trên sàn mới biết hôm qua anh hoang dại tới cỡ nào. Bỗng nhiên anh cảm thấy thương Tô Nguyệt.
“Hỏng hết rồi, để tôi đi mua cho cô bộ khác. Mạc Phong lắc đầu cười khổ.
Phụt.
Tô Nguyệt nhìn bộ dạng ngây ngô của anh bèn bật cười: “Sao mới một tối mà anh như biến thành kẻ ngốc vậy, lấy trong tủ cho tôi một bộ mới chẳng phải là được sao?”
Sau tối qua, anh phát hiện ra làn da của Tô Nguyệt càng ngay càng nhuận sắc, còn anh thì hai mắt như gấu trúc, da sạm lại.
Giờ thì anh đã hiểu tại sao tuổi thọ của hoàng đế trước đây không quá bốn mươi, trừ một số ít.
…
Hai người mặc quần áo xong mới đi xuống.
“Ông chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai đứa rồi. Đây là canh ông nói đầu bếp nấu cho cháu!”, ông cụ vẫy tay trong phòng khách.
Mạc Phong co giật khóe miệng: “Không…không cần đâu ạ…”
Tô Nguyệt trừng mắt với anh rồi lại đỏ mặt.
Cô cầm cặp sải bước đi ra ngoài mà không thèm ăn sáng.
“Vội gì chứ, dù sao cùng một công ty mà, đợi lát cùng đi!”, Mạc Phong kêu lên.
Nhưng không ngờ Tô Nguyệt quay mặt lại với vẻ lạnh lùng: “Xe ai người đó lái, cùng xuất hiện sẽ bị hiểu lầm mất!”
“…”
Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu rõ ý nghĩa của câu nói ‘thà tin có ma còn hơn tin miệng phụ nữ’.
Sau khi Tô Nguyệt đi khỏi. ông cụ khẽ vô vai Mạc Phong: “Tiểu Mạc à, sự việc đã xảy ra rồi, ờ thì…”
“Ông yên tâm, cháu sẽ chịu trách nhiệm!”, anh gật đầu kiên định.
Nghe thấy vậy ông cụ bèn gật đầu hài lòng. Đó chính là câu nói ông cụ muốn nghe thấy nhất.
Sau khi uống vài bát canh, Mạc Phong cũng rời khỏi nhà họ Tô. Anh lái xe vừa kịp tới giờ vào làm.
“Chào buổi sáng!”, anh chào mọi người.
Vương Bưu nhìn anh: “Anh Mạc, tối qua anh…nào! Em vừa pha cốc kỷ tử, người tới trung niên dễ bất đắc kỷ tử, nên em pha cho anh một cốc kỷ tử! Hi hi!”
“Phắn qua một bên! Trông lộ lắm sao?”, Mạc Phong soi gương khẽ hỏi.
Một đêm không ngủ trong khác thật đấy.
Thế nên cả buổi sáng Mạc Phong không đi đâu, chỉ ngủ trong phòng bảo vệ. Anh để điện thoại ở chế độ không làm phiền.
Công ty vẫn vận hành bình thường. Mặc dù Tống Thi Vũ không ở đây nhưng những dự án trước đó vẫn được tiến hành.
Gần đây tập đoàn Kim Tư Nhã nghiên cứu ra thêm một loại mỹ phẩm với nguyên liệu từ Trung y. Nghe nói đã bắt đầu cho dùng thử, chỉ cần các thành phần đều hợp chuẩn là có thể chính thức tung ra thị trường.
Mấy ngày này Mục Thu Nghi cũng bận tối mắt tối mũi. Vừa làm điều hành, vừa làm giám đốc sáng tạo. Vì cô phải kiêm luôn cả công việc của Tống Thi Vũ.
Mấy ngày tiếp theo, mọi thứ diễn ra khá yên bình.
Nhưng yên bình quá khiến người ta thấy lạ. Giống như trước cơn giông, bầu trời bao giờ cũng cực kỳ bình lặng.
…
Ngày kế tiếp. Buổi chiều.
Đàm Lão Bát gọi điện cho Mạc Phong nói rằng công ty đã dọn dẹp xong, hơn nữa cũng đã làm thủ tục thành lập. Ông ta hỏi anh khi nào có thể tới tuyển nhân viên được.
Muốn chọn binh thì phải chọn tướng trước.
Nhân viên là một chuyện, vì quản lý anh vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Sau khi ra khỏi công ty, Mạc Phong định tới chỗ Thường Vân Sam một chuyến. Muốn không dựa vào nhà họ Diệp mà vẫn khai thông được còn đường dược liệu thì phải nhờ ông ấy giúp mới được.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Mạc Phong cảm thấy tinh lực vẫn không thể hồi phục lại thời kỳ đỉnh cao. Quả nhiên là anh đã già, không thể như lúc mười tám được. Sau khi phiêu một đêm thì phải nghỉ ngơi mới có thể hồi phục trở lại.
Anh chỉ mong thời gian này sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không tinh lực của anh sẽ không đủ dùng mất.
Anh định đi mua chút đồ cho ông cụ đó. Vì anh muốn mọi thêm ít đan dược từ ông. Không có chút đồ dấm dủi, không cho người ta chút lợi ích thì sao họ cho mình đan dược đây.
Nhưng đúng lúc này có tiếng cãi nhau trong chợ.
“Là cô ấy sao?”, Mạc Phong nhìn vào đám đông và khẽ hô lên.