Chương 913
“Hứ, bổn tiên thả ngươi đi là vì nể mặt tông Long Hổ và sư phụ ngươi. Ngươi là cái thá gì mà muốn mặc cả với ta? Cho dù là sư phụ ngươi đích thân đến đây, gặp ta thì cũng chỉ dám đi đường vòng! Bổn tiên tu luyện mấy trăm năm nay không phải nể mặt bố con nhà nào hết! Hoặc cút, hoặc chết!”, Hoàng Linh Khê phất tay, trong tay hắn cuộn lên một làn khói đen.
Đoàng!
Đúng lúc này, tiếng súng ở đâu đó vang lên.
Sở Nam Thiên tay cầm một khẩu súng bắn vào lưng Hoàng Linh Khê.
Viên đạn xuyên qua lưng nó, để lại một vết thủng trên lưng. Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, vết thương kia đã thu nhỏ lại rồi lành hẳn.
“Chán sống rồi!”
Hoàng Linh Khê giận dữ gầm lên: “Hôm nay không một kẻ nào được rời khỏi đây!”
Rõ ràng phát súng vừa rồi đã chọc điên nó.
Mạc Phong vội vã kêu lên: “Nằm xuống!”
Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng lập tức làm theo, cúi người áp sát mặt đất.
Trong chớp mắt, trên đầu họ có vô số những con chồn bay ra. Con nào con nấy mắt đỏ hằn tia máu, lũ chồn hung hãn này mà cắn trúng ai thì nó phải cắn đến chết mới thôi.
“Mẹ kiếp! Sao núi này lắm chồn thế!”, Triệu Vô Cực vỗ ngực than thở.
Sở Nam Thiên để khẩu súng xuống đất. Khẩu súng này không có ích trong lúc cận chiến cho lắm.
Trương Phong vẫn hòa nhã như trước, khuyên ngăn: “Hoàng đại tiên, xin đừng để bụng. Bọn họ không hiểu chuyện, tôi xin thay họ xin lỗi đại tiên. Xin đừng nổi giận, cứ coi bọn tôi như không khí đi”.
“Ngươi là cái thá gì, ta đã nói rồi, hôm nay không ai được đi khỏi đây!”, Hoàng Linh Khê giận dữ gầm lên một tiếng. Trong thoáng chốc, nó hiện nguyên hình, lông mọc dài ra, đầu biến thành đầu con chồn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nó lấy lại hình dạng con người như lúc trước.
Luồng khói đen trong tay Hoàng Linh Khê cuộn lại, nó dùng lực hút về phía sau. Cô gái đứng bên cạnh Hoàng Doanh lập tức bị hút về phía trước, không thể chống cự được.
Hoàng Linh Khê một tay bóp chặt cổ cô gái kia.
“Cứu mạng! Cứu!”
Còn chưa kịp nói hết câu thì trên cổ cô gái kia đã xuất hiện hai lỗ nhỏ. Hoàng Linh Khê trong nháy mắt lại hiện nguyên hình, cái răng nanh dài của nó sắp cắm vào cổ cô gái kia.
Mạc Phong tay cầm kiếm Tàn Uyên, cau chặt mày lại giận dữ quát: “Khốn kiếp! Bỏ cô ấy xuống!”
“Không cần lao lên nữa đâu!”, Trương Phong ngăn anh lại, khẽ thở dài nói.
Mạc Phong còn tưởng Trương Phong vẫn bênh vực Hoàng Linh Khê kia, nhưng sau đó anh nhìn lại thì cô gái ban nãy giờ đã thành cái xác khô.
Toàn bộ sinh khí đã bị Hoàng Linh Khê hút sạch, mới giây trước còn là một cô gái trẻ trung vậy mà giây tiếp theo đã trở thành một cái xác khô.
Hoàng Linh Khê vứt xác cô gái kia sang một bên, liếm nốt máu còn vương trên môi rồi nói: “Máu của trinh nữ quả nhiên thơm ngon hơn nhiều so với máu những cô gái khác, không hề có vị hỗn tạp!”
Nó vừa nói vừa nhìn Hoàng Doanh và một cô gái khác đang nấp sau cái cây.
“Trốn kỹ vào!”, Mạc Phong hô lên.
Hoàng Doanh nghe vậy thì lập tức kéo cô gái kia co ro trốn đằng sau gốc cây, không dám thò đầu ra.
Trương Phong lúc này cũng sắp không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn lạnh lùng nói: “Hoàng đại tiên, làm người nên có chừng mực, sau này gặp lại nhau còn không phải khó xử!”
“Ngươi là cái thá gì? Cho dù ba chân nhân của núi Long Hổ đến đây thì ta cũng chẳng coi là cái thá gì, chỉ dựa vào một mình ngươi sao?”, Hoàng Linh Khê khinh bỉ đáp.
Trong ánh mắt nó đầy vẻ giễu cợt, quả nhiên có vài trăm năm tu luyện nên con yêu quái này vô cùng hống hách.
“Ha ha, có vài trăm năm đạo hạnh thì đã sao? Yêu quái thì vẫn hoàn yêu quái, nể mặt gọi mày một tiếng Hoàng đại tiên. Còn nếu không nể mặt thì mày chỉ là đống phân mà thôi! Ông đây đánh chết mày còn thấy bẩn tay nữa là!”, Trương Phong giơ ngón tay thối với con chồn tinh.
Hoàng Linh Khê tức muốn xì khói, gương mặt nó vặn vẹo.
Cho dù nó có năm trăm năm tu luyện thì Trương Phong cũng là Đạo sĩ, có hàng trăm cách đối phó với nó.