Chương 908
Ngẫm lại cũng đúng, từ bên ngoài xông vào, cũng đâu thể nói là đến để du lịch? !
Mạc Phong không chút do dự gật đầu: “Cô có thể cho tôi biết cô ấy hiện giờ thế nào không?!”
“Thánh nữ là nền tảng của Nam Khương. Có cô ấy, vận khí của Nam Khương mới không suy giảm. Đây là đời Thánh nữ thứ 688 rồi. Nghe nói, vì cô ấy lẻn ra khỏi núi rời khỏi Nam Khương, vận khí ở đây đã sụp đổ, chắc đã bị nhốt lại rồi, ngày mốt sẽ tế cho thần núi, nói là dùng máu cô ấy nuôi dưỡng ngọn núi!”
Bốp–!
Mạc Phong tức giận vỗ bàn hét lên: “Thật là, sao lại đổ hết lên đầu một cô gái chứ, đám đầu não của Nam Khương các cô não úng nước hết rồi à?!”
Trương Phong lúc này cúi đầu không ngừng suy nghĩ.
“Chẳng lẽ trở thành Thánh nữ vì cô ấy là hậu duệ của Nữ Oa?!”, Trương Phong kinh ngạc nhìn Hoàng Doanh nói.
Hậu duệ của Nữ Oa? !
Mạc Phong không khỏi sửng sốt.
Trước đây hắn cũng có xem một chút ghi chép về điều này trong một cuốn sách cổ. Mỗi đời Thánh nữ đều sẽ được thừa hưởng một pháp lực, có thể hô mưa gọi gió, bảo vệ hòa bình cho một phương, vì vậy Thánh nữ chính là biểu tượng của Nam Khương, cô ấy đảm bảo mưa thuận gió hòa, sau đó hưởng sự cung phụng của người dân là được.
Về phần thực sự có pháp lực nào đó không thì không ai biết, nhưng bất cứ khi nào xảy ra chuyện đều phải tìm kẻ thế mạng, rõ ràng Bạch Doanh là kẻ bị thế này.
“Vậy cô có biết họ ở đâu không?!”, Mạc Phong vội hỏi.
Rõ ràng thiếu tư mệnh này là người có thực lực, thánh nữ là biểu tượng của Nam Khương, nếu khống chế được hai người này, thì chẳng khác nào bỏ túi cả Nam Khương E rằng chỉ có hội trưởng lão và cha nuôi của Vưu Giai Hàng mới có thể có được thực lực này!
Có vẻ như ngay cả Vưu Giai Hàng cũng cảm thấy rằng mười tám trại Nam Khương có thể sẽ trải qua một sự thay đổi lớn, bên ngoài sẽ thay đổi rất lớn, bên trong sẽ thay đổi một chút!
Đó là lý do tại sao hắn tìm đến Mạc Phong để được giúp đỡ, có lẽ hắn cũng không ngờ rằng cha nuôi của mình lại có tham vọng như vậy.
Hoàng Doanh lắc đầu: “Chuyện này tôi không biết, nhưng nếu là bị nhốt, thì chắc là ở nhà tù phía sau đầm Bích Thu. Nghe nói rằng đó là nơi giam giữ những tù phạm nhân mang trọng tội. Từng có một thiếu tư mệnh lén rời núi lại còn mang thai, kết quả bị trói lên trên đó phơi đến chết!”
“Đậu! Quá quắt thật đấy!”, Trương Phong cũng tức đến mức đấm vào một chỗ.
Nơi càng có tư tưởng lạc hậu, thì lòng dạ càng độc ác, có giá trị thì được ngàn người cung phụng, hết giá trị liền bị hội trưởng lão trừ khử, hơn nữa còn không có sức đánh trả.
Cho dù là thiếu tư mệnh kia hay Bạch Doanh đều như nhau, trước đây Bạch Doanh cũng đã rời núi để tìm cách cứu nơi này, nhưng không ngờ khi quay lại lại có kết cục như này.
“Sau hai ngày nữa có phải các cô có sự kiện hiến tế thần núi không?!”, Mạc Phong ánh mắt nghiêm túc nói.
Hoàng Doanh khẽ gật đầu và ngạc nhiên nhìn anh: “Mọi người đều biết cả, rốt cuộc mọi người là ai vậy?!”
“Chuyện này cô không phải lo đâu, chỉ cần biết chúng tôi không phải kẻ xấu!”
“Vâng, tôi tin, mấy người đẹp trai thường không phải người xấu”.
“…”
Trương Phong ở bên cạnh cũng vỗ vỗ ngực: “Cái thời đại quan trọng vẻ bề ngoài này, vậy chả nhẽ tôi giống người xấu sao?!”
“Giống! Nếu cậu không đi cùng anh ấy, tôi chắc chắn sẽ nghĩ cậu là kẻ xấu!”, Hoàng Doanh cười khúc khích.
Những lời này giống như một cây dùi đâm vào tim hắn, Trương Phong liền câm nín luôn.
Mọi người đều không nhịn được cười.
Đêm đã khuya, Hoàng Doanh đi ngủ ở phòng trong, Mạc Phong vốn định ngủ ở phòng khách, nhưng Triệu Vô Cực và những người khác đã để anh ngủ ở một phòng khác, là phòng mà em gái của Hoàng Doanh đã từng ngủ.
“Thiếu chủ, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, có tôi và lão Triệu canh giữ ở bên ngoài, cậu cứ yên tâm ngủ đi!”, Sở Nam Thiên ôm chăn mền đi tới cái bàn ở phòng khách, khẽ cười nói.
Trương Phong tự nhiên như ruồi cũng bước vào phòng Mạc Phong như không biết chuyện gì, vừa bước vào liền bị một bàn tay to túm lấy cổ áo.
“Ai da, đừng có quậy nữa, tôi muốn đi ngủ!”