Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 870

Trương Phong chỉ lắc đầu: “Không phải là không thích mà ở đây không có gạo chuẩn!”

“Không có gạo chuẩn sao?”

“Trộn cả đồ giả!”

“…”

Mạc Phong lập tức bốc lấy một nắm lên nhìn. Đúng như những gì Trương Phong nói, bên trong có gạo nếp và có cả loại gạo nhìn giống như hạt cườm.

Đó cũng là loại gạo tẻ mà bình thường mọi người hay ăn. Gạo nếp thường có giá cao hơn, gạo thường thì rẻ hơn chút.

“Giờ những tiểu thương vô lương nhiều quá, kiếm tiền đủ trò!”, anh chau mày trầm giọng.

Rồi anh lấy điện thoại bấm số. Ban đầu anh định gọi cho Mộ Dung Trầm Chương nhờ anh ta xử lý chuyện này, nếu không, thế này có khác gì ức hiếp người tiêu dùng.

Thế nhưng điện thoại của đối phương luôn ở chế độ bận. Đúng lúc anh lướt nhật ký cuộc gọi thì ngón tay dừng lại ở số điện thoại của Từ Giai Nhiên.

Anh do dự, không biết có nên nhờ cô nàng này giúp đỡ không. Thực lực của nhà họ Từ ở Giang Hải lớn như vậy, có khi chỉ cần một cú điện thoại là đã có thể dàn xếp xong.

Sau khi suy nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định gọi.

Điện thoại vừa đổ chuông, lập tức được kết nối. Quả nhiên xác suất cao hơn của Mộ Dung Trầm Chương nhiều!

“Nhớ em à?”, giọng nói như chim khổng tước của Từ Giai Nhiên vọng tới.

Mạc Phong gãi đầu cười lúng túng: “Gì nhỉ, tôi có chút chuyện muốn nhờ cô giúp!”

Hai ngày trước hai người suýt nữa bùng nổ trong toilet. Mối quan hệ giữa họ đã có chút thay đổi một cách kỳ lạ.

Anh vốn không định tìm cô giúp đỡ, nhưng lúc này tính về mức độ tin tưởng thì đúng là Từ Giai Nhiên đáng tin hơn.

Anh nói việc mình cần gạo nếp và cả vấn đề xảy ra ở chợ cho cô nghe. Từ Giai Nhiên chỉ khẽ cười nói anh tới công ty sau ba mươi phút nữa.

Khu chợ cách tập đoàn Từ Thị cũng khoảng đó thời gian, hai người nhanh chóng đi ra khỏi nơi đó.

“Anh Phong, chúng ta bỏ qua chuyện này sao?”, Trương Phong nhìn những sạp gạo trong chợ và hỏi nhỏ.

May mà họ phát hiện sớm, nếu đến khi dùng mới phát hiện ra không phải gạo thật thì có khi xảy ra án mạng cũng nên!

Chính vì trước đây Trương Phong từng gặp phải chuyện như này nên hắn cực kỳ cẩn thận. Bất kể khi nào ra khỏi cửa thì hắn cũng phải chuẩn bị đầy đủ.

Nhất là chu sa và gạo nếp, bùa giấy, ống mực, máu chó vân vân!

“Yên tâm đi, Từ Giai Nhiên sẽ xử lý! Chúng ta không cần bận tâm. Giờ chúng ta tới chỗ cô ấy, tôi nhờ cô ấy chuẩn bị đồ rồi!”, Mạc Phong vừa đi ra ngoài vừa nói.

Trương Phong nghe thấy vậy bèn nhướn mày cười xấu xa: “Có phải là cô gái có đôi mắt lúng liếng đó không?”

“Coi như vậy đi, cậu bận tâm làm gì?”

Những thứ khác thì không nói, chứ điểm quyến rũ nhất của Từ Giai Nhiên thực ra không phải là cơ thể mà là đôi mắt!

Dù các cô gái khác đeo lens thì cũng không thể có đôi mắt đẹp như của cô ấy được. Đôi mắt cô đen lay láy như ngọc thạch, khi nheo lại giống như trăng lưỡi liềm, lại như một chú hồ ly nhỏ định trộm đồ. Một đôi mắt biết kể chuyện.

Hai người vừa nói chuyện vừa dừng xe bên đường và đi qua. May mà hôm nay là thứ hai nên không tắc đường lắm.

Họ tới cổng công ty, phía trước lập tức có hai người bảo vệ bước tới nói với vẻ cung kính: “Xin hỏi có phải là cậu Mạc không ạ?”

“Đúng vậy!”, Mạc Phong bước tới khẽ cười.

Cả hai vội vàng nhường đường tiếp đón với vẻ khách khí.

Không cần nói cũng biết chắc chắn Từ Giai Nhiên đã báo cho họ, nếu không với bộ dạng thế này thì họ đã bị chặn lại rồi.

Mạc Phong ăn mặc khá bình thường. Nhưng Trương Phong mặc áo dài màu xám thế này thì chắc chắn sẽ bị họ đuổi đi vì tưởng là kẻ lừa đảo giang hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK