Chương 490
Long Hưng Điền Hai người nhìn nhau, Bạch Như Nguyệt phụt cười “Cậu có kinh nghiệm kinh doanh thật đấy nhỉ, làm bảo vệ thôi thì thiệt cho cậu quá. Hay là ở chỗ tôi làm quản lý, lương một năm bảy con số!”
Mạc Phong thầm tính toán, lương bảy con số thì ít nhất cũng phải vài triệu tệ.
Vài triệu tệ một năm đối với Bạch Như Nguyệt chỉ cần kiếm một ngày là đủ.
Thế nhưng anh chỉ cười thản nhiên: “Thật vinh hạnh được cô Bạch đánh giá cao, nhưng với người phàm tục như tôi thật sự không xứng đáng làm việc ở đây đâu, thôi bỏ đi!”
“Được! Đúng là chỗ của tôi hơi nhỏ, sao có thể giữ được đồ đệ của đạo trưởng Quỷ Cốc. Thế nhưng tôi vẫn giữ chỗ cho cậu, nếu sau này không có nơi nào để đi thì có thể tới tìm tôi!”, Bạch Như Nguyệt cười dịu dàng, trông vô cùng rạng rỡ: “Phải rồi, rời khỏi Nam Đô cậu định đi đâu?”
“Tôi định đi duyên hải một chuyến!”, Mạc Phong cười với vẻ bình thản.
Cô ấy chậm rãi bước tới với vẻ nghiêm túc: “Tới duyên hải? Làm gì?”
*Đón một người quay về!”
“Phụ nữ à?”
Mạc Phong chỉ cười lắc đầu hướng ra bờ sông: “Đúng vậy!”
“Bạn gái à?”
“Bạn thôi!”
Bạch Như Nguyệt không hỏi thêm. Một lúc lâu sau mới quay qua mỉm cười: “Nợ cậu một món ân tình, nếu cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, duyên hải cũng có thực lực của nhà họ Bạch chúng tôi!”
Anh quay đầu lại. Thế cục vùng duyên hải không ổn định như vùng nội địa. Vậy mà nhà họ Bạch vẫn có thể mở rộng thế lực của mình ra đó thì đúng là thế lực của họ không đơn giản như những gì người ngoài vẫn nhìn thầy.
Thậm chí là khủng khiếp!
Duyên hải chia làm hai, một phần Bắc, một phần Nam!
Thành phố Long Môn vừa hay bị kẹp chính giữa, thuộc khu vực phát triển tự do. Vì vậy ở đó, địa vị của nhà họ Lục vượt xa nhà họ Bạch. Vốn dĩ đó là vùng xa chính phủ, nhà họ Lục cũng đã tồn tại ở đó hàng trăm năm, dù sức ảnh hưởng của nhà họ Bạch có lớn tới đâu thì cùng lắm cũng chỉ đủ để khiến những gia tộc khác không dám đối đầu với họ mà thôi.
“Cảm ơn nhé! Nhưng thôi, tôi có thể ứng phó được!”, anh phát tay khẽ cười.
Hai người đi dạo một hồi bên bờ sông rồi mới quay về.
Đương nhiên Mạc Phong không về cùng Bạch Như Nguyệt. Trước đó là vì tức Tư Đồ Yên, hơn nữa còn bị cô gái này lừa kéo đi.
Nếu không phải nể Bạch Như Nguyệt thì Mạc Phong đã bỏ đi ngay từ lúc bị bố cô chế giễu rồi.
Chẳng còn cách nào khác, người ta là hào môn, còn anh thì sao? Chỉ là một tên tiểu tốt vô danh lông chưa rụng sạch!
Tư Đồ Yên thì khác, tuổi trẻ tài cao, phía trên là vầng hào quang gắn mác cậu chủ Tư Đồ. Mạc Phong đương nhiên không thể bằng những người sinh ra đã ở vạch đích như vậy, và cũng không thể trách những người khác khi họ tỏ ra cung phụng Tư Đồ Yên được.
Sự đời là vậy, trên bàn có đặt vài chiếc ly thì người ta sẽ kính rượu người có tiền trước.
Muốn đứng trên đầu người khác thì cũng phải đè cổ được hàng nghìn người.
Mạc Phong tìm một khách sạn rồi quay người bước vào. Bạch Như Nguyệt đứng bên đường nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
“Chú Long, ra đi!”
Một người đàn ông trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn đứng sau một gốc cây gần đó bước ra. Ông ta chính là vệ sĩ của Bạch Như Nguyệt – Long Hưng Điền.
Ông ta thuộc đời võ trạng nguyên cuối cùng, hai mươi năm trước được nhà họ Bạch cứu sống trong một cuộc loạn chiến, sau đó cứ ở luôn nhà họ Bạch và làm vệ sĩ riêng cho cô ấy.
Đến cả bồ của cô cũng không thể điều động được Long Hưng Điền!
Trước đó khi cô đi dạo cùng Mạc Phong thì Long Hưng Điền luôn theo sát phía sau. Có thể nói đến cả Mạc Phong cũng không phát hiện ra được ông này thì chứng tỏ kungfu của ông ta cao thâm tới mức khó lường.
“Thưa cô!”, Long Hưng Điền chắp tay cung kính nói.
Bạch Như Nguyệt quay đầu lại khẽ mỉm cười: “Chú thấy gã này thế nào?”
“Người này, lòng dạ thâm sâu, không hề giống vẻ ngốc nghếch khờ khạo bên ngoài!”
Cô khẽ nhếch miệng cười: “Đến cả chú Long cũng nhận ra thì sao tôi lại không biết được chứ! So với Tư Đồ Yên thì chú thấy ai chiếm ưu thế hơn?”
“Điều này…Tư Đồ Yên là người của danh gia vọng tộc…”
“Bỏ qua gia thế!”
Bạch Như Nguyệt làm việc, chọn bạn đều không thích nhìn vào gia thế của người ta, mà cô coi trọng năng lực hơn!
“Thực ra…tôi thấy cậu Tư Đồ có năng lực hơn…”
Long Hưng Điền cúi đầu cười với vẻ ái ngại.
Những người bình thường có lẽ cũng sẽ lựa chọn Tư Đồ Yên. Vì dù sao anh ta xuất thân từ gia tộc lớn.
Từ nhỏ tới lớn cũng đã được dạy dỗ khác biệt, hơn nữa năng lực kiếm tiền cũng đã thể hiện rõ ra mặt.
Mạc Phong thì cho người khác cảm giác núi không hẳn là núi, nước không hẳn là nước. Nói anh ta là bất tài thì cũng không đúng, nhưng cũng chưa tới mức để người khác cảm thấy có gì nỗi trội.
“Chú sai rồi. Nếu là tôi thì có lẽ tôi sẽ chọn gã kia! Tư Đồ Yên và cậu ta để mà so sánh ấy mà! Ha ha!
Kém xa nhaul”
Nói xong cô quay người bước lên xe. Long Hưng Điền đứng tại chỗ với vẻ hoang mang. Lẽ nào cô Bạch lại thích người đàn ông kém mình tới mấy tuổi sao?
Trong khách sạn.
Mạc Phong mở cửa, đặt kiếm Tàn Uyên lên trên giường. Thanh kiếm này không quá nặng nhưng cũng phải 25kg!
Hơn nữa hộp đàn có thể tích khá lớn, đeo sau lưng hơi bắt tiện. Dù làm gì cũng khiến người khác có cảm giác như là khác loài.
Sau khi giải quyết xong công việc ở Nam Đô thì anh sẽ đi duyên hải.
Vì vậy sau khi sửa soạn xong, anh nằm vật ra giường không buồn cả cởi giày.
Thực ra anh không tháo giày cũng là một thói quen. Trong tình huống không an toàn tuyệt đối, Mạc Phong sẽ không tháo dày và cởi quần.
Vì nếu có chuyện gì thì anh sẽ bị người ta đánh mà không kịp trở tay.
Anh nhìn đồng hồ. Đã gần mười hai giờ. Mạc Phong tắt đèn lấy tay làm gối đầu, rồi dựa vào thành giường và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc dù là nghỉ ngơi nhưng thần kinh của anh không hoàn toàn thả lỏng.
Ban đêm.
Tại quầy lễ tân của khách sạn.
Một đoàn người lũ lượt xông vào khiến cô gái đang ngủ gật trước quây lễ tân phải kinh hãi hô lên: “Các người định làm gì vậy?”
Vụt!
Chúng ném một nắm bột về phía trước. Trong nháy mắt cô gái kia đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Một thanh niên bước tới và tìm kiếm thứ gì đó trên máy tính một cách lanh lẹ.
“Cậu chủ, phòng 6021”
Tư Đồ Yên đang đứng giữa đám đông, tay cầm quạt phe phẩy: “Mời anh ta ra đây!”
“Vâng!”
Nhận được mệnh lệnh. Bảy tám người lập tức xông vào hành lang, điên cuồng tìm kiếm phòng 602!