Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 758

Mặt mũi ai nấy bầm dập sưng tấy, thậm chí có người còn bị gãy vài chiếc răng.

Anh cứ thế nằm trên đùi Mục Thu Nghi, mà cô ấy cũng không phản kháng chút nào, trong đầu thậm chí còn đang hồi tưởng lại toàn bộ cảnh ban nãy, khóe miệng không khỏi nhếch lên để lộ nụ cười.

Ngay cả khi ở trong tù, có anh ở bên thì cô luôn có cảm giác an toàn.

Những kẻ ở trong đây đều là những kẻ cực kỳ độc ác, có ai là không từng gánh một vài sinh mạng? Làm ra những chuyện tàn nhẫn, không có tình người đều sẽ bị nhốt vào đây.

Ngay cả quản ngục ở nhà giam cũng không thể đối phó với bọn chúng, nhưng Mạc Phong chỉ trong nháy mắt đã dạy dỗ được đám người này ra trò.

Trong nhà tù của phân Đồn Giang Hải, mấy lần tù nhân nghe được tin Mạc Phong lại vào là y rằng có tên muốn đâm đầu vào tường, mỗi lần anh rời đi, bọn chúng thậm chí còn muốn đốt pháo ăn mừng.

Những kẻ chưa từng trải sẽ không bao giờ biết được anh đáng sợ như thế nào.

Lần này Mạc Phong ra tay với bọn chúng còn tàn nhẫn hơn lúc ở Giang Hải.

“Anh ơi, chân… chân em tê quá chịu không nổi nữa…”, người đàn ông đầu đinh lên tiếng, hai chân đều run rẩy.

Anh dụi mắt, lạnh lùng cười: “Chịu không nổi thì chấp nhận bỏ luôn cái chân này đi”.

“…”, vừa nghe thấy lời này, người đàn ông cả kinh: “Tự nhiên em thấy có sức lực hơn rồi ạ!”

Mục Thu Nghi không nhịn được bật cười thành tiếng, ban đầu lúc Mạc Phong đi vào, cô ấy lo lắng không thôi, bây giờ có vẻ như anh dù ở đâu cũng sẽ không bị thiệt.

Quả nhiên, chỉ có kẻ ác mới có thể đối phó với kẻ ác!

Mạc Phong ung dung nằm trên đùi cô ấy, mỉm cười: “Đây là người phụ nữ của tao, cũng chính là chị dâu của chúng mày!”

“Chúng em chào chị dâu ạ!”, đám người đồng thanh hô lên.

“Bây giờ tao muốn đi ngủ, chúng mày quay lưng lại hết đi!”, Mạc Phong ngáp một cái, nhẹ giọng nói: “Nhắc nhở một cách thân tình này, khi ngủ tính cảnh giác của tao còn cao hơn đấy, đừng có ngu ngốc mà thừa dịp ra tay!”

“Không dám… không dám ạ…”

Đám người ai nấy đều xụ mặt, khổ mà không biết than với ai.

Mẹ chứ sao lại có một vị tổ tông vào đây thế này?

Đám người đều quay lại, hai chân khuỵu xuống đứng tấn một góc chín mươi độ.

Thấy Mạc Phong quay người vào trong ngủ, một số tên dường như định đứng thẳng lên để nghỉ ngơi một chút.

Vù!

Một cây kim bạc kèm theo tiếng gió đâm xuyên qua bắp chân của bọn chúng.

“A!”

Tiếng hét vang dội khắp nhà giam cấp S.

Trong này không có quy tắc, cũng chẳng có đạo lý, kẻ mạnh chính là ông trời!

Vì vậy, một khi vào nhà giam này, hoặc là liều mạng mà tranh đấu, hoặc là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

“Tao nhắc chúng mày một câu cuối cùng, thằng nào còn dám lười biếng, tao sẽ đập vỡ xương bánh chè của thằng đó, khiến hắn yên nghỉ trên mặt đất luôn!”

Mạc Phong nghiêng người lạnh lùng nói.

Giọng điệu u ám vẫn ẩn chứa luồng sát khí dày đặc, tựa như một bóng ma đến từ địa ngục.

Anh quay lưng lại với mọi người, nhưng những gì xảy ra anh đều nắm rõ, ai không biết thì còn tưởng sau lưng anh mọc thêm một đôi mắt ấy chứ!

Đêm nay ước chừng đám người đều ăn ngủ không yên.

Mục Thu Nghi được anh ôm trong lòng, mặc dù không ngủ nhưng cô ấy vẫn nằm yên, không cử động.

Tuy rằng môi trường kém hơn một chút, nhưng nơi nào có anh, cô ấy luôn có một cảm giác yên tâm không thể giải thích.

Ngay cả khi ở trong nhà giam, cảm giác này vẫn rất chân thật, điều mà cô ấy đã theo đuổi suốt chặng đường xa xôi chính là cảm giác vững chắc này.

Anh có thể hành hạ những kẻ thù bên ngoài, thì những tên tù nhân trong nhà giam này cũng vậy thôi, tóm lại, anh đi đến đâu là diệt trừ đến đó, không gây nên một chút sóng gió thì không phải phong cách của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK