Chương 591
Quả thực nếu không có bọn họ thì từ chỗ dược liệu này Mạc Phong cũng kiếm được một khoản ra trò.
“Tôi… Tôi vẫn chưa đồng ý hợp tác với nhà họ Tưởng, tôi vẫn chưa ký hợp đồng với họ mà. Cho nên, người anh em à, chúng ta vẫn như cũ cùng hội cùng thuyền, tôi vẫn muốn tiếp tục hợp tác làm ăn với cậu!”, Từ Mậu Thịnh vội vã thể hiện lập trường của mình.
Cho dù nhà họ Tưởng đưa ra điều kiện ba tỷ rất hấp dẫn, nhưng lại có một yêu cầu rất quá đáng là can thiệp vào chuyện nội bộ của công ty ba người họ. Lại còn đòi cài một người vào nội bộ công ty họ, như vậy thì ai mà chịu được.
Cho nên nếu không quá thiếu tiền thì họ cũng không cần ba tỷ này. Chỉ e là vì cái lợi nhỏ trước mắt mà rước họa ngầm về sau!
Nhà họ Từ lúc này vẫn có thực lực kinh tế mạnh, không cần phải dùng “nước xa” để cứu “lửa gần”, không nhất thiết phải hợp tác với nhà họ Tưởng ở mãi tận Yến Kinh.
Hơn nữa giờ Mạc Phong lại có mối làm ăn với nhà họ Diệp, lại có cả mối làm ăn với nhà họ Bạch.
Nhà họ Tưởng dù có lớn mạnh nhưng vẫn không so được với nhà họ Bạch!
Mộ Dung Vân Long lúc này cũng cứng họng, nhìn con trai mình rồi trầm ngâm.
Dường như ông ta đang rất mâu thuẫn, không muốn bỏ qua vụ làm ăn này nhưng cũng không muốn bỏ qua đường dây tiêu thụ của nhà họ Tưởng, lại càng không dám đắc tội với nhà họ Tưởng. Đúng là không biết phải lựa chọn ra sao!
“Tiểu Chương, con thấy sao?”, Mộ Dung Vân Long quay đầu lại nhìn con trai mình rồi hỏi nhỏ.
Mộ Dung Trầm Chương cũng trầm ngâm, mặc dù thực lực về tổng thể của Mạc Phong không mạnh bằng nhà họ Tưởng, nhưng quả thực điều kiện rất tốt, vô cùng có tiềm năng. Đến những gia tộc mạnh như nhà họ Bạch và nhà họ Diệp đều hợp tác với Mạc Phong, chứng tỏ tiềm năng của Mạc Phong cực kỳ lớn.
Nói không chừng còn thực sự phục hưng được lại thời kỳ cực thịnh của nhà họ Mạc!
“Có một câu nói rất hay, đó là “nước xa không cứu được lửa gần!”
Câu nói này cũng đã thể lập trường của cha con nhà Mộ Dung, nếu hợp tác với Mạc Phong một thời gian ngắn là có thể kiếm được ba tỷ thì cần gì hợp tác với nhà họ Tưởng, lại còn phải giao ra 30% cổ phần tập đoàn của mình chứ?
Châu Nhược Niên lúc này rất kích động.
“Các người! Đây…! Tôi nói này ông Từ, sao các người có thể lật mặt như vậy? Không phải đã hẹn nhau sẽ cùng gia nhập với nhà họ Tưởng sao?”
Từ Mậu Thịnh bĩu môi đáp: “Ủa? Ông Châu, ông phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình chứ. Tôi nói sẽ gia nhập nhà họ Tưởng bao giờ? Đó chỉ là kế hoãn binh của tôi thôi. Hơn nữa có một câu nói rất hay là “kẻ thức thời mới là anh hùng”. Hiện giờ nhà họ Tưởng đã có vấn đề tài chính, ông còn trông mong họ thực sự sẽ giúp ông phát triển mạng lưới phân phối sao? Sau khi đã sát nhập xong, nói không chừng còn đá chúng ta sang một bên rồi bỏ mặc ấy chứ!”
Tưởng Minh Xuyên cầm một cái chén ném xuống đất.
Xoảng!
Chiếc chén thủy tinh lập tức vỡ nát.
“Được! Các người cứ đợi đấy, tôi sẽ chờ xem các người hợp tác với thằng nhãi này rồi kiếm được lợi lộc gì! Rồi chúng ta sẽ còn đụng mặt nhau trên giang hồ!”, Tưởng Minh Xuyên chỉ Mạc Phong, nhìn ba người kia rồi hừ lạnh nói.
Tưởng Minh Xuyên giận muốn xì khói nhưng Mạc Phong vẫn bình tĩnh ngồi xuống ăn uống, không hề thèm để ý đến hắn ta.
Có lẽ từ đầu đến cuối Mạc Phong đều không coi Tưởng Minh Xuyên kia là cái đinh gì. Nếu không có hào quang của nhà họ Tưởng thì hắn chỉ là một tên vô dụng chuyên làm hỏng việc. Nếu xét về phương diện chơi gái thì may ra hắn còn có số má chứ về việc làm ăn thì làm gì có cửa!
Tư Đồ Yên trước đây mặc dù là một kẻ ngông cuồng kiêu ngạo nhưng anh ta còn thực sự có chút bản lĩnh kinh doanh, mới xứng đáng làm đối thủ của Mạc Phong!
Còn loại công tử bột nhà giàu như Tưởng Minh Xuyên thì chỉ dựa vào cái danh nhà họ Tưởng mà thôi.
Một kẻ như vậy, người khác có thể nể mặt nhưng Mạc Phong thì tuyệt nhiên không nể mặt!
Thấy Mạc Phong không thèm đếm xỉa đến mình, Tưởng Minh Xuyên giận dữ đứng dậy đi về phía Diệp Đông Lâm.
“Cô Diệp, cô đang tuyên chiến với nhà họ Tưởng chúng tôi đúng không?”
Diệp Đông Lâm cũng chẳng thèm ngó ngàng đến Tưởng Minh Xuyên, chỉ cười nhạt đáp: “Cậu chủ Tưởng lại đùa rồi, tôi chẳng qua chỉ là người làm ăn. Nhà họ Diệp dù gì cũng chỉ là một gia tộc dựa vào việc buôn bán dược liệu mà phất lên, sao dám đối đầu với nhà họ Tưởng chứ? Có điều ban nãy tôi cũng đã nói rồi, tôi là người làm ăn nên đương nhiên phải theo đuổi lợi ích!
Không phải vậy sao?”